Chúng ta hãy cùng nghe lại câu chuyện đã ghi dấu Blog Radio số 1: “Có phải mùa thu giấu em” phiên bản số 157!
Trong cái hơi may cuối thu đã thấp thoáng cái lành lạnh đầu đông. 20/11 những chùm nắng muộn mằn còn sót lại trên nền trời ảm đạm. 20/11 trường tổ chức mitting vui quá. 20/11 mùa hiến chương….
“Tôi ước mơ tôi có sức khỏe để dựa vào khả năng của mình mà đạt được những gì mình muốn, tôi ước mình không bỏ cuộc mỗi khi tôi vấp ngã, và tôi ước cho những người tôi yêu quý luôn được hạnh phúc”.
Không biết lời chia tay này là lần thứ bao nhiêu trong khoảng thời gian chúng ta quen nhau. Có thể ngày mai mọi chuyện lại như cũ...
Tất cả đã theo cô gái bước đi. Không hiểu sao tôi lại không thể cười nổi với cái suy nghĩ viển vông này.
Tuổi 30 để suy tư, trầm lặng hơn, cô cần có thời gian để nhớ anh, nhớ và cảm nhận sau chia tay không là nước mắt, không là vị đắng cuộc đời như giọt café đang rơi kia... đắng.
Vì em chẳng còn để tóc dài hay anh đã tìm được ai đó khác? Em vẫn hằng tự hỏi và không tìm được lời giải đáp, lý do ta xa nhau.
Dành tặng sinh nhật bạn... để ta biết rằng vẫn còn thật nhiều sự yêu thương, quan tâm dành cho mình!
Em nhận ra: không thể quên bằng cách phủ nhận; không thể bảo vệ trái tim mình bằng cách lừa dối nó, nói với nó rằng anh chân thành.
"Em hy vọng anh không kể lại cuộc điện thoại này với Hạnh. Đây là tin nhắn cuối cùng em gửi cho anh! Khi anh đã bắt đầu một tình yêu khác và một đám cưới..."
Anh là ly nước mát sau một cơn say, là chiếc khăn tay khi tôi bất chợt cay sống mũi, là tất cả những gì tôi cần không đòi hỏi nhận lại.
Bạn đừng kỳ vọng, cũng đừng áp đặt cho tình yêu những thứ không thuộc về nó và không phải của nó.
Ba ngày sau ngày tôi nhắn tin, hắn đổi relationship status trên Facebook, đang “in relationship” (hẹn hò) với cô bé mà hắn bảo hắn có thể “escape"
Chậm lại hơn trong mỗi phút giây để biết là ở mỗi thời điểm khác nhau, luôn có những bàn tay kiếm tìm, và những bờ vai mong đuợc tìm thấy!
Anh ấy yêu em chứ không phải yêu bản sao của chị. Và em, sẽ yêu anh ấy không theo cách mà chị đã từng yêu.
Bài thơ đầu em viết bằng nụ hôn / Trên chiếc giỏ xe nơi tâm hồn trú ngụ / Gió mùa thu khẽ khàng lay giấc ngủ.
Hắn có biết đâu tôi đã thức suốt đêm ấy. Tôi đã chứng kiến hắn yêu đương hẹn hò nhiều, nhưng chưa bao giờ hắn bỗng hoá ngu ngơ thế này.
Ký ức về anh, nỗi nhớ về anh không còn hiện rõ hình ảnh một con người cụ thể, mà trở thành điều gì đó trìu tượng như là tình yêu.
Rồi mười ba tuần cứ thế vèo trôi qua.... Ngày về, tôi không khỏi luyến tiếc. Cũng bởi ai nấy gặp đều nói với tôi "I’m gonna miss you so much"...
Các tin khác
- Người cũ
- Tình yêu có khi thật giản đơn
- Blog Radio154: Anh đã nhận ra mình yêu em nhiều thế nào!
- Anh sẽ tạm thôi nhớ em để sống với hiện tại
- Đừng để chỉ một mình em trên mỗi bước đi
- Thì thầm 35: Ước tim mình chỉ đủ chỗ cho một người
- Dấu Chân Online 24: Chinh phục thảo nguyên Mông Cổ (Phần VII)
- Vì em không còn là con gái!
- Vâng! Mẹ cháu đây ạ!
- Blog Radio 153: Hãy cứu lấy miền Trung quê hương tôi!