Chuyện "bí mật" của cỏ dại và cây lúa

Cập nhật lúc 12:41, 02/09/2010 (GMT+7)
Blog Việt
Những câu chuyện nhỏ được gửi từ Blogger Người Kể Chuyện

Sáng sớm, cây mạ non bàng hoàng thức dậy thấy mình đang nằm chỏng chơ trên bờ ruộng. Nó thấy mình cùng những cây mạ non khác đã bị người ta nhổ bật lên khỏi mặt đất, bó lại thành từng bó vứt chỏng chơ trên bờ, những cái rễ vì thế mà cũng bị đứt gần hết - đó chính là điều khiến chúng phải chịu những đau đớn tưởng chừng như không thể chịu nổi. Những cây mạ non đau đớn khóc lóc và than trách tại sao con người đã gieo chúng khi còn là những hạt thóc vào lòng đất, chăm sóc cho chúng lớn lên để rồi một ngày lại bắt chúng phải chịu những đau đớn tột cùng tới mức có thể chết đi được như thế này. Nhưng con người thì đâu có nghe thấy và quan tâm tới những điều chúng đang than khóc. Mặt trời lên cao hơn một chút, người ta mang chúng tới những thửa ruộng khác ở rất xa, tháo những cái dây buộc rồi cầm từng nhúm mạ non cắm xuống ruộng. Khi mặt trời đã lên cao thì chẳng còn con người nào ở đó nữa, những câu hỏi tại sao của chúng chỉ được đáp lại bằng những ánh nắng như thiêu như đốt của mặt trời...

"Tôi đau quá làm sao tôi sống được với những đau đớn thế này?"

"Sinh ra để phải chịu những đau đớn như thế này thì tôi được sinh ra để làm gì ?"

"Có ai có thể nói cho tôi biết tại sao lại như vậy được không?"

"Tôi chết đây, tôi không thể chịu nổi nữa rồi..."

Những cây mạ non không ngừng than khóc và kêu lên đau đớn như vậy, nhưng chẳng có ai trả lời được chúng, tất cả những gì còn lại chỉ là những cơn gió và cái nắng như thiêu đốt.

Ảnh minh họa: Habe


- Thôi kêu gào đi! Nhức hết cà đầu rồi!

Mạ Non hướng mắt sang khóm mạ bên cạnh thấy một cây mạ thân vẫn vươn thẳng và khỏe mạnh chứ không có vẻ gì đau đớn và yếu ớt như chúng cả. Phải rồi, có lẽ nó may mắn không bị bật đứt những cái rễ như chúng.

- Cậu đâu phải chịu những đau đớn như bọn tôi mà biết chúng tôi như thế nào?

- Nhưng cứ kêu gào như thế thì có hết đau không chứ ?

- Nó nói phải đấy cậu ạ, có kêu bao nhiêu thì những cái rễ cũng đã đứt rồi, nỗi đau cũng chẳng thể nào vơi được. Cậu hãy nép vào mình đây này để tránh những cái nắng kia đi đã.

Bây giờ Mạ Non mới nhận ra cạnh nó là một cây mạ khác, à không, nó chỉ giống thôi chứ không phải là một cây mạ như nó. Mặc kệ cây mạ may mắn ở cạnh đấy, nó hỏi cái cây kia:

- Bạn là ai đấy?

- Tớ à , tớ là Cỏ Dại, cậu đang đau lắm phải không? Nép vào cạnh tớ đi cho khỏi nắng

- Cậu thì sao, tớ thấy cậu cũng đâu có khá hơn gì tớ chứ

- Tớ chịu được mà, vì tớ là cỏ dại. Cậu cứ tin tớ đi, dựa vào tớ cho khỏi nắng

- Nhưng tớ đau lắm, tớ thấy mình hình như sắp chết rồi, chẳng còn chút sức lực nào nữa.

- Cậu đừng nghĩ tới nỗi đau thì sẽ thấy bớt đau đi đấy, có những khi tớ chỉ còn là một cái mẩu rễ bé tẹo nhưng đến giờ tớ vẫn sống đấy thôi. Cố gắng lên, cậu chỉ cần tin rằng ngày mai sẽ đến, chỉ cần cậu tin thế thì bao nhiêu đau khổ, khó nhọc của ngày hôm nay thì rồi cũng sẽ qua thôi. Tin tớ và nép vào tớ đi!

Mạ Non dựa vào Cỏ Dại rồi thiếp đi vì mệt mỏi. Sáng hôm sau nó tỉnh dậy, xung quanh nó những tiếng than khóc đã bớt đi. Phần vì có lẽ chúng chẳng còn sức mà tiếp tục, phần thì có những số trong chúng đã không thể chịu nổi và sớm bỏ cuộc. Nó nhìn những thân xác úa vàng và cháy khô vì nắng xung quanh mà lòng đau thắt.

- Nay cậu đã thấy đỡ hơn chưa ?

- Vẫn đau lắm nhưng đúng là đỡ hơn rồi cậu ạ, và tớ tin là ngày mai sẽ tốt hơn thôi

- Phải đấy, chỉ cần cậu luôn tin là ngày mai sẽ đến

- ...và luôn có cậu ở bên cạnh tớ che nắng cho tớ phải không?

- Cậu thử nhìn quanh xem đâu phải chỉ mình chúng ta sống được, xung quanh ta rất nhiều người bạn cũng đang tiếp tục và cố gắng để sống đấy thôi. Cuộc sống đôi khi bắt ta phải chịu những nỗi đau ta tưởng như không bao giờ chịu nổi nhưng chỉ cần ta thôi chỉ biết than khóc và dễ dàng từ bỏ cuộc sống này thì cuộc sống này cũng sẽ không từ bỏ ta đâu. Ta chỉ biết than khóc tại sao con người làm ta đau đớn nhưng sao không thấy rằng họ đã để chúng ta được bên nhau để ta có thể dựa vào nhau, che chở cho nhau để vượt qua những nỗi đau này. Không có tớ thì bên cạnh cậu cũng vẫn có những cây mạ khác cậu ạ

- Nhưng cậu sẽ luôn ở bên cạnh tớ phải không?

Đáp lại câu hỏi của nó Cỏ Dại chỉ mỉm cười mà ko nói gì
...

Mạ non ngày nào giờ đã trở thành một cây lúa trĩu những bông, cả những bạn bè xung quanh nó cũng vậy ngoại trừ cái cây mạ may mắn ngày nọ. May mắn không phải chịu đựng những nỗi đau, nó dư sức vượt qua nắng gió nhưng lúc nào cũng chỉ muốn vươn lên thật cao và cười nhạo nỗi đau của bạn bè. Chính vì thế mà nó cao vượt lên hết thảy với những cây lúa khác. Nó không biết điều mà nó vốn tự hào về mình nhất giờ đây lại khiến nó đau khổ nhất - khi mà bạn bè nó cố gắng vượt qua những khổ đau vất vả và tất cả đều để lại cho đời những hạt thóc to tròn thì nó chẳng để lại được gì bởi vì nó chỉ là một cây lúa lép. Mỗi cơn gió đi qua khi bạn bè cúi mình rì rào thì nó vẫn cứ cao ngỏng và phất phơ trong gió đến là tội nghiệp.
Ảnh minh họa: Habe


- Thế còn Cỏ Dại thì sao hả anh?

- Em có biết vì sao Cỏ Dại không trả lời câu hỏi của Mạ Non dù đó cũng là điều trong lòng mà nó rất muốn không?

- Tại sao hả anh?

- Một ngày nọ con người trở lại cánh đồng, khi những cây mạ đã thành những cây lúa non xanh tốt. Họ tìm thấy Cỏ Dại và nhổ nó ra khỏi khóm lúa vì nghĩ nó sẽ làm hại lúa.

- Tại sao lại thế được? Sao họ không biết chính Cỏ Dại đã giúp Lúa đấy chứ?

- Uh có rất nhiều điều con người không biết mà em, nhưng dù sao thì Cỏ Dại cũng không trách con người đâu, vì ở đâu nó cũng sẽ sống được. Em cứ hãy tin là ở đâu đó nó vẫn đang khỏe mạnh và nhờ gió nó vẫn biết mọi điều về Cây Lúa…

  • Gửi từ Blogger Người Kể Chuyện - kecodoc191@: “Bởi vì tôi đã quen cười trước những nỗi đau nên đôi khi tôi cười và đã vô tình làm đau người khác “
TIN LIÊN QUAN

’Mời
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin về bộ sách đôi "Tựa vai và đưa tay đây mình nắm!" - "Những lá thư trong chai" sắp phát hành của Blog Việt

Dù bạn đang dùng dịch vụ Blog nào, Blog Việt vẫn là người bạn đồs ng hành cùng cộng đồng Blogger Việt. Hãy chia sẻ những bài viết và đường link blog hay bạn muốn chia sẻ tới chúng tôi như thường lệ bằng cách gửi theo mẫu sau hoặc gửi email về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn
a

Ý kiến của bạn

Ý kiến bạn đọc

Lan Anh, Hà Nội, 19:02, 03/09/2010

Những hình ảnh giản dị, những phép ẩn dụ thật tuyệt vời. Từ rất lâu rồi mình vẫn luôn chờ những câu chuyện nhỏ của bạn. Chúng luôn khiến mình có được cái nhìn về cuộc sống thật nhẹ nhàng mà sâu lắng. Phải, chúng ta chính là những cây lúa, cây cỏ dại kia giữa cánh đồng cuộc sống và bàn tay con người ở đây chính là bàn tay của số phận...một lần nữa cảm ơn Người Kể Chuyện đã cho mình nghe một câu chuyện thật hay. Chúc bạn luôn mạnh khỏe hạnh phúc và ngày càng có nhiều câu chuyện mới

Trần Cường, Quận Tân Phú, TP Hồ Chí Minh, 14:56, 02/09/2010

"Cuộc sống đôi khi bắt ta phải chịu những nỗi đau ta tưởng như không bao giờ chịu nổi nhưng chỉ cần ta thôi chỉ biết than khóc và dễ dàng từ bỏ cuộc sống này thì cuộc sống này cũng sẽ không từ bỏ ta đâu....

....chỉ cần cậu luôn tin là ngày mai sẽ đến"

Chúng ta ĐƯỢC sinh ra từ mỗi gia đình, lớn lên TRONG những hoàn cảnh sống riêng, và TRƯỞNG THÀNH trong những chi phối, tác động của xã hội...Nhưng mỗi người sẽ phải chịu TRÁCH NHIỆM về cuộc sống của chính mình! Có những lúc ta rơi vào vòng xoáy của khó khăn, đau khổ, có người chỉ biết ngồi đấy than trách cho số phận cuộc đời mình, có người nông nổi đi đến những quyết định tiêu cực để rồi tự đóng sập cánh cửa tương lai của chính mình, nhưng củng có những người biết THÍCH NGHI với hoàn cảnh hiện tại để vươn lên từ những mất mát khó khăn...

Có con lừa già sẩy chân xuống cái giếng bỏ hoang trong khu vườn của người nông dân. Con lừa kêu lên thảm thiết nhiều giờ liền nhưng không ai đến cứu nó, thậm chí người chủ của nó, vì ông cho rằng con lừa đã già rồi, không còn giá trị sử dụng, và cái giếng thì cũng đã bỏ hoang…Thôi thì…cứ mặc nó. Cuối cùng ông quyết định lấp đất bỏ luôn cái giếng hoang. Khi những đất đá rơi xuống thân con lừa già, nó gào thét gần như tuyệt vọng. Nó nghĩ nó sẽ không còn được sống trên cõi đời này, và buông xuối tất cả…Nhưng rồi nó chợt bừng tỉnh. Cố lấy hết sinh lực sau cùng còn lại để rung mình cho đất đá rơi xuống chân nó. Nó nhắc đôi chân của mình lên trên những đất đá vừa rớt xuống chân... Cứ thế nó từ từ vượt qua khỏi miệng giếng...với bản năng sinh tồn mạnh mẽ và ý chí kiên cường, con lừa già có thể vươn lên để bắt đầu một cuộc sống mới...

Trong cuộc sống , có những lúc chúng ta rơi vào hoàn cảnh không thuận lợi hoặc mắc phải những sai lầm. Tất cả đều là những thử thách bản lĩnh sống và vươn lên của mỗi người. Ai biết rũ xuống và bước lên trên những sai lầm thì người đó sẽ tồn tại và phát triển. Mỗi khó khăn thất bại mà ta gặp trên đường đời là một bước đệm để ta có thể bước cao hơn, quan trọng ta đừng tuyệt vọng, cam chịu và ngã gục trước những khó khăn.

"Cuộc đời vẫn còn có biết bao phép nhiệm mầu, mỗi một ngày trôi qua biết đâu điều kỳ diệu sẽ đến. Nếu không có lòng tin thì làm sao đủ sức để chống chọi qua những bão táp mưa sa của cuộc đời. Làm sao vượt lên những khổ đau, bất hạnh để tìm tới một cuộc sống bình yên, an vui..."

Cuộc đời vẫn còn đó những con người thầm lặng như cỏ dại ven đường, nhưng vẫn vươn lên mạnh mẽ trước những phong ba bão táp và có ích cho đời.

Cuộc đời vẫn còn có những con người luôn tưởng mình ĐỨNG CAO hơn người khác, nhưng chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là dễ dàng gục ngã và thật sự không đem lại nhiều lợi ích cho xã hội.

Quan trọng mình phải biết...

Mình đang trong hoàn cảnh nào?

Mình phải làm gì để vượt qua?

Mình có đủ lòng tin và nghị lực?

Mình có yêu cuộc đời này và thật sự mình đang sống có ích?

Ngày mai bắt đầu là những tia nắng của niềm tin và hy vọng.......chỉ cần BẠN luôn tin là ngày mai sẽ đến...

Các tin khác