Em chẳng còn sức mà ghen nữa đâu

Cập nhật lúc 09:38, 13/08/2010 (GMT+7)
Blog Việt

Tháng bảy, café và bàn phím. Bầu trời sập tối vì một cơn mưa rào. Đường ướt. Cửa sổ kính đẫm nước. Cái cửa sổ có gờ hình tam giác để không thể mở to ra được, chính anh đã bảo với cô điều này. “Em thuộc bài phải không?” Lê mỉm cười thấy mắt hơi ướt nhưng không khóc.

Nhoài người ra gần cửa sổ để tận hưởng cảm giác thân thương cho rõ hơn. Hàng bằng lăng tím nhức nhối thân thuộc hoa đã phai tàn còn trơ lại quả. Lại một mùa hoa tím đi qua …

- “Cái phố này ngày xưa em học cấp 3 ngay gần đây anh ạ, trường em trong cái ngõ kia kìa”. Lê mỉm cười với dòng suy nghĩ tự nói thầm với một ai đó trong đầu vì lần đầu tiên hẹn nhau ở đây cô đã chưa nói với anh điều đó. Con đường này, cái quán này cũng là con đường mà ngày xưa cô ngày ngày cô đi học và phải chạy trong mỗi tiết thể dục chứ đâu. Nhẹ mỉm cười vì tất cả chỉ là kỉ niệm của cô, cuộc sống của cô, kí ức của cô và một lần anh đã nhắc nhẹ cô không nên đặt anh vào cuộc sống của cô. Nuốt nước mắt. Phải, ai cũng có một khoảnh trời riêng. Phải, cô có những điều thân thương với mình và không thể chia sẻ.

Quen nhau qua diễn đàn trên mạng. Rồi add nick chat và Facebook. Đầu tiên cũng vì xã giao nhưng rồi anh mời cô đi chơi tầm bốn năm lần qua chat thì cô cũng quan tâm tìm hiểu xem về con người anh thế nào. Cô cũng đã quá quen với những quan tâm, chú ý của những người anh lớn tuổi hơn, tốt với cô một cách hơi quá mức.Thế nên cô tự nhủ phải tìm hiểu thật kĩ trên mạng trước khi gặp mặt. Nhưng thực ra lúc đó cô cũng vào Facebook của anh.

Cô ấn tượng không phải vì cái profile chứng tỏ một điều anh học giỏi, không phải vì vẻ hào hoa lãng tử của một chàng trai Hà Nội mà vì bộ mặt ngoan hiền và được bạn bè quý mến qua những dòng comments. Vì những bức ảnh Tháp Rùa trong sương mờ của tháng ba mà mùa xuân đang phủ mầm non lên từng búp lá. Cô có cảm tình vì cô cũng có tình yêu với Hà Nội, với gió sông Hồng lồng lộng và những trưa nắng trên triền đê thoải dốc, với vẻ huy hoàng của Hồ Tây mỗi khi mặt trời lặn. Và vì cô cảm giác, anh đang làm những gì mà cô mơ ước mình sẽ làm trong một hai năm tới: Bao giờ học xong đi làm và mua một cái máy ảnh thật xịn để ghi lại những khoảnh khắc đẹp của cuộc sống, của phố phường Hà Nội mà cô yêu thương hết mực.

Gặp mặt. Thêm một lần choáng ngợp. Một người con trai tài năng ăn diện với đồng tiền mà mình tự kiếm. Quần áo hàng hiệu, luôn Gucci hoặc Pierre Cardin, xe đời mới nhất, điện thoại xịn. So với anh, cô chỉ như một con chim sẻ có giọng hót chát tai và còn non chưa ra khỏi tổ. Lúc đó cô không hiểu mình thích anh về cái gì, vì cô và anh khác xa nhau, có lẽ vì sự nhạy cảm tinh tế nào đó ẩn hiện trong tính cách đã thể hiện qua những bức ảnh chụp về Hà Nội chăng?
Ảnh minh họa: BuBu

Lê xinh đẹp, nhu mì, dịu dàng nhẹ nhàng đến từng hơi thở. Và hơi giản dị. Nhưng đôi khi hơi kiêu kì, sự kiêu kì của một người con gái tự ý thức được vẻ đẹp đằm thắm của mình và bản thân cô cũng không thiếu những ánh mắt hướng về mình một cách đắm đuối. Và đôi khi cô hành động theo cảm giác. Đến với anh, cũng là một lần làm theo cảm giác. Đơn giản là vì thích. Và có lẽ, là một lần liều lĩnh.

Còn anh, anh nói, anh đến với cô vì cô sở hữu một gương mặt xinh đẹp, một ánh mắt làm người đối diện không thể quên và một vẻ nữ tính khó tả. Anh bảo cô hãy cứ là cô, cứ đẹp xinh và ngoan hiền như thế.

Phải, có thể Lê và anh vẫn còn bên nhau nếu cô cứ đẹp xinh và ngoan hiền đi theo anh đến những hội bạn của anh như một đồ trang sức xinh đẹp, và mỉm cười suốt như mấy cô bạn mẫu ảnh của anh. Có thể hai người vẫn còn bên nhau nếu Lê đỡ kiêu kì hơn một chút, đỡ tức một chút với những tấm ảnh anh chụp chân dài mặc quần ngắn cũn và áo hai dây đi kèm với xe xịn, ngựa sắt xịn đáng giá một vài trăm triệu của anh, những bức ảnh mà trong Facebook của anh trước kia không thấy post. Đỡ ghen một chút khi anh đi cùng với mấy cô gái khác mặt tươi roi rói và rõ vẻ quấn quít, vồ vập anh, một điều hai điều: “Anh Duy ơi”. Đỡ bực mình khi thời gian anh đi cùng hội bạn đã chiếm hết cả thời gian mà đáng ra anh phải dành cho cô.

Có thể Lê và anh còn bên nhau nếu như Lê không quá nuôi nhiều mộng tưởng về một tình yêu hoàn hảo giữa hai người cùng chung tính cách, sở thích và quan điểm. Và có lẽ hai người vẫn còn bên nhau nếu Lê biết chấp nhận một chút, hi sinh đi những club của mình để có thời gian đi cùng để giữ anh.

Phải, có thể hai người vẫn còn bên nhau nếu Lê bớt kiêu kì đi một chút để cho anh thời gian để anh cân nhắc, đắn đo lựa chọn xem liệu cô có chắc chắn là người yêu anh hay anh có thể chọn một cô gái nào đó giữa những cô gái ngọt ngào xung quanh anh.

Nếu Lê nhún nhường đi một chút thì cô đã không nói lời chia tay với người luôn nằm trong tâm trí vì đã không ở bên cô khi cô đổ bệnh liệt giường gần hai tuần trong khi anh vẫn có thời gian đi chơi với bạn bè và chỉ dành cho cô vài lời hỏi thăm, vài lần đến chơi động viên đã mang màu nhạt nhẽo làm cho phải phép.

Nếu Lê bỏ qua tất cả thì có lẽ cô đã không nói lời chia tay với người luôn chiếm một vị trí không nhỏ trong tâm trí. Và nếu không chia tay thì cô đã không phải ngồi café một mình, không phải đi vào Mega một mình, không phải đi một mình tới những nơi mà cô luôn ao ước hai đứa đi cùng nhưng sẽ có thể anh không thích vì cô không thể đặt anh vào thế giới của cô hoặc có thể những mối quan hệ, những con người gần gũi xung quanh anh sẽ lấy đi mất.

“ Có lẽ mình chia tay là đúng anh ạ, mặc dầu em vẫn còn rất nhớ anh”. Lê lại nói thầm với người nào đó sống trong tâm trí."

Chia tay Lê sẽ không còn phải ghen nữa, cuộc sống của cô sẽ xoay vần với những gì nó vốn có. Cô sẽ không phải đau đầu tại sao mấy hôm nay Duy lạnh nhạt với cô, cô bé có dòng comment ngọt ngào với anh trong blog anh là ai. Cái duy nhất làm cô đau đầu và lo lắng sẽ chỉ là tại sao công thức ghi trong vở của thầy khi tích phân ra lại không giống công thức trong sách, lo hồ sơ xin việc và thi cử.

Phải, cuộc sống sẽ diễn ra đều đều giữa lớp học và club, rồi đến lũ bạn luôn ồn ã một vài tháng lại bàn cãi nên đi ăn gì, đi hát karaoke ở Xmen hay Grammy.

Phải, cuộc sống của cô, Facebook của cô sẽ chỉ còn cảm giác ngưỡng mộ những người bạn cũ đồng khóa bằng tuổi cô mà đã có những thành công nhất định mà không còn cảm giác ghen tuông nữa.

Phải, chia tay Lê có quyền mặc sức diện màu áo mới, trang điểm rực rỡ ở những chỗ đông người nhưng không có anh mà có thể rằng lúc đó anh đã đang ở bên một người con gái nào đó khác.
Ảnh minh họa: vi.sualize

- “ Nhưng em tin là em sẽ hạnh phúc anh ạ”. Lê thầm nghĩ.

- “Em tin là em sẽ tìm được một người coi em là duy nhất và sẽ không bao giờ lựa chọn một người con gái nào khác khi đã có em rồi và sẽ không hối tiếc về lựa chọn đó”.

- “Em tin là em sẽ không phải làm một người luôn mỉm cười dịu dàng và đứng sau một người con trai rồi chờ đợi người đó lựa chọn mình như hoa chờ đợi nắng. Em sẽ tìm cho riêng mình một giọng nói, một hướng đi nào đó”.

Và có lẽ, Duy và Lê dành cho một ai đó khác vì họ không chịu giữ nhau. Mà tình yêu đòi hỏi tình cảm, tình nghĩa, cảm xúc và phải dày công vun đắp.

Cơn mưa rào tháng bảy đã tạnh. Đặt nhẹ tay lên bàn phím. Gõ vào thao tác. Nick yahoo của anh vẫn sáng. Cô tò mò vào blog của anh. Lại một comment ngọt ngào từ một cô bé nào đó. Lê lại có cảm giác nghẹn giọng. Vì tủi, vì hờn ghen chăng? Nhưng cao hơn mọi cảm xúc là mệt mỏi.

- "Cũng đến ngày mà em chả còn sức mà ghen nữa”. Lê thầm nói với một người trong tâm trí và cố gạt hình ảnh người đó ra khỏi đầu, tắt máy tính và đứng dậy.

Mưa rào xong, mọi vật mát lạnh. Cô đi về nhà, khuôn mặt trầm lặng và suy nghĩ trong ánh sáng chiều xanh thăm thẳm màu ngọc…


Dù bạn đang dùng dịch vụ Blog nào, Blog Việt vẫn là người bạn đồng hành cùng cộng đồng Blogger Việt. Hãy chia sẻ những bài viết và đường link blog hay bạn muốn chia sẻ tới chúng tôi như thường lệ bằng cách gửi theo mẫu sau hoặc gửi email về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn

a

Các tin khác