221
455
Đời sống
doisong
/xahoi/doisong/
1271867
Chuyện xúc động về cậu bé có khối u bằng... quả bóng
1
Article
441
Xã hội
xahoi
/xahoi/
Chuyện xúc động về cậu bé có khối u bằng... quả bóng
,

- Bất ngờ phát hiện trong ngực có khối u to bằng…quả bóng, cậu học sinh lớp 11 trường Phan Đăng Lưu, TP.HCM hết sức ngỡ ngàng, mơ ước về tương lai giờ đây đang nhạt nhòa trong dòng nước mắt.

TIN LIÊN QUAN

Là con lớn trong một gia đình có bố, mẹ làm cán bộ công chức, hết năm nay cậu học sinh Trương Xuân T., ngụ đường Thích Quảng Đức, quận Phú Nhuận lên lớp 12. Như bao bạn học khác, T đã sắp xếp tương lai cho mình: sẽ thi vào trường đại học nào, ra trường sẽ làm việc ở đâu…

Thế nhưng, tất cả kỳ vọng của cha mẹ T vào đứa con 17 tuổi gần như sụp đổ, thay vào đó là nỗi đau đớn, xót xa vì T không may mắc phải chứng bệnh hiểm nghèo, quái ác.

Cách đây vài tháng, T. hay cảm thấy bị tức ngực, phải nằm nghiêng mới ngủ được. Tình cờ, trong lần bị sốt phát ban, T. được đưa đến khám tại Bệnh viện Nhân dân Gia Định, TP.HCM.

Thấy có dấu hiệu bất thường, các bác sĩ đã chỉ định chụp X – Quang ngực cho T. và phát hiện một khối u khá lớn.

Không tin vào mắt mình, dù cầm bản phim trên tay, cha mẹ vẫn quyết định đưa em đến khám thêm một lần nữa ở khoa Lồng ngực – Mạch máu, Bệnh viện Nhân dân 115 TP.HCM.

Tại đây, chính PGS, Tiến sĩ, bác sĩ Trưởng khoa Cao Văn Thịnh đã trực tiếp khám, xem kết quả chụp phim cho cậu học sinh 17 tuổi này. Ông nhiều đêm trầm tư, không ngủ được bởi đây là bệnh nhân trẻ nhất mà ông gặp mắc chứng bệnh quái ác, hiếm gặp này.

Em T. vẫn hồn nhiên đòi bác sĩ cho về đi học, không biết tính mạng mình đang ở tình trạng hiểm nghèo. Ảnh: Thanh Huyền.

Theo nhận định của bác sĩ Thịnh, khối u trung thất trong lồng ngực em T có đường kính dự tính 15 cm x 10 cm (có thể còn lớn hơn)

Sau nhiều lần cân nhắc, bác sĩ Thịnh đã quyết định nói cho bố, mẹ T. sự thật để họ chuẩn bị sẵn tâm lý. T. phải xin nghỉ học ngay dù đang ráo riết ôn luyện ngày đêm, chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm. Lịch mổ, bóc tách khối u, cách duy nhất kéo dài thêm sự sống cho cậu được nhanh chóng sắp xếp.

Sau ca mổ, bác sĩ Thịnh toát mồ hôi trán, kể lại với giọng run run: “Thương thằng bé quá! Chúng tôi phải mở tung xương ức để lấy khối u đó ra. Trên thực tế, khối u còn to hơn dự tính, có đường kính tận 15 cm x 20 cm (tương đương một quả bóng).”

Khối u đó choán hết phần ngực, xâm lấn và dính luôn vào cuống tim, quá lớn nên không thể lôi ra khỏi lồng ngực. Các bác sĩ vừa phải thận trọng bóc tách chỗ cuống tim bị dính, một mặt cắt khối u khổng lồ thành nhiều phần nhỏ rồi gắp ra ngoài lồng ngực..

Sau cuộc phẫu thuật thập tử nhất sinh ấy, khi hồi tỉnh, T. đã vội hỏi cha, mẹ một câu xé lòng: “Mổ xong rồi hả mẹ, cuối tuần này cho con về đi học nhé, sắp thi học kỳ rồi.”

Trước câu hỏi đó, cha, mẹ T. chỉ biết nhìn nhau và nói lời an ủi rằng em sẽ được về nhà nếu chịu khó điều trị bệnh.

Cậu học sinh đâu biết rằng chặng đường được về nhà, đi học của em còn…xa lắm, bởi khối u trong cơ thể em là loại u mầm bào hiếm gặp, nhiều khả năng sinh ác tính.

Người mẹ của T. không cầm lòng nổi trước ánh mắt ngây thơ của con, trước những dự định tương lai khó trở thành hiện thực. Có thể nay, mai, hoặc kéo dài hơn chút nữa, cậu con trai thân yêu sẽ ra đi mãi mãi ở cái tuổi đẹp nhất cuộc đời.

Nào dám khóc trước mặt con, bà mẹ ấy vờ ra ngoài mua đồ ăn, rồi đứng ngoài hành lang khóc, khóc...mãi.

  • Thanh Huyền
,
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,