221
7641
Thiên thần Blog
thienthan
/blogviet/thienthan/
1259050
Những “vết hằn” tuổi thơ
1
Article
7021
Blog Việt
blogviet
/blogviet/
Những “vết hằn” tuổi thơ
,

Blog Việt

Phòng ngoài, chớp nhoáng bừng lên, rồi lịm xuống chuyển cảnh, tiếng nhí nhéo của mấy nhân vật hoạt hình, Bé Vịt nằm trên giường, bé tí teo.

Con hay dậy sớm, cứ dạy lại thì thào với mấy “bạn Bông”. Mỗi lần như vậy cô hay càu nhàu: "Con nằm im cho cô ngủ" hoặc cau có: “Con dậy đánh răng đi, bánh mì bà để dưới nhà, sữa đây, sang bên kia mở ti vi lên xem ngoan đi nhá”. Và tất nhiên, cô lại ngủ tiếp. Có hôm 9 rưỡi giật mình tỉnh dậy, thấy không có vỏ bánh mì mới, nhớ ra hết bánh rồi đã ai mua đâu. Bé Vịt  vẫn nằm xem ti vi không nói năng gì

- “Con có đói không?”

- “Con có, nhưng mà bà sắp về rồi.”

Con làm cô bối rối.

Là khi con cuống quýt ra cổng khi cô về, hai tay con bấu chăt, đôi mắt ngước lên mách lấy mách để như thể nhiểu oan ức quá mà chẳng ai nghe con nói: “Cô ơi, không bạn nào sang sinh nhật con cả, Con bảo các bạn nhưng các bạn không sang. Có bánh gatô rồi mà các bạn không sang.”

Hay khi rối rít lôi hết quần áo trong tủ ra để khoe “cái áo này mẹ con đan cho con”.

Ảnh minh hoa: Raysoda

 

Rồi cứ hay chơi trò giả vờ như thế, cầm điện thoại nói một mình “vâng con khoẻ, bao giờ mẹ về? hôm nay mẹ có ra máu không? Con ăn cơm với thịt cá, bố có về ăn cơm không?….”

Hôm nay, con khiến cô thót mình thực sự khi con gục mặt xuống chăn, ấm ức, nức nở: “Không ai quan tâm tới con cả, không ai thương con cả”.

Đứa bé này, 4 tuổi, đứa bé này, mẹ nằm viện chờ sinh em nó, bố hay đi công tác, bà ngoại mất hồi mẹ nó 6 tuổi, ông ngoại nó cũng quên không đón nó về, ông bà nội ở xa, nó đang ở nhà ông bà “người dưng” thì nghe quá đáng quá không nhỉ? Đứa bé này, biết tất tưởi dọn bát đũa chén của khách ăn phở xong, đứa bé này ôm cổ bố khi bố nó khóc tu tu như một đứa trẻ, đứa bé vỗ vỗ bàn tay tay bé xíu vào lưng mình khi đêm mình thao thức, đứa bé này “con để góc này phần mẹ con, cô cho con vào viện thăm mẹ

Con à!

Sao con không khóc mỗi khi con trở giấc giữa đêm không thấy ai nằm cạnh nữa, lặng lẽ đeo dép, nhón bước khẽ khàng chui vào chăn và ôm cô ngủ tiếp. Âm thầm như một con mèo nhỏ, vòng tay bé tí teo, con mơ màng, đôi tay con bé tí teo. Hơi thở cũng dìu dịu. Nhẹ nhàng đến thắt lòng.

Con à!

Sao con không hờn, tủi, hay gào ầm ĩ lên như lũ nhỏ hay làm nũng khi cô bảo con “cái kẹo màu đó ăn không tốt đâu con ạ”. Con dứt ánh mắt muốn có biết nhường nào, đặt trả quầy “kẹo màu nhà mình tốt hơn cô nhở?” Con sẽ nhanh chóng cởi luôn bộ quần áo hồng con đang mặc khi cô bảo: “cô không thích đâu, con mặc áo vàng và quần xanh đi”.

Con à!

Lần sau, cô về con đừng hỏi cô đã ăn cơm chưa, cô có đói không? Rồi lon ton lấy bát đũa cho cô. Con cũng đừng nhắc cô phải đem quần áo lên giặt không bà mắng, đừng lăng xăng tìm dép trong nhà cho cô.

Cô xin lỗi con vì mỗi tối đi ngủ cô vẫn cứ quen đóng cửa phòng để trong đêm, con xoay mãi không mở được

Ảnh minh hoa: Raysoda

Cô xin lỗi con vì thỉnh thoảng cô ở nhà buổi tối, cô bảo con sang xem ti vi với bà khi con đang nói chuyện với mấy bạn Bông: “Mọi hôm cô làm gì có nhà… có ai bật đèn cho con đâu mà con vào nói chuyện với các bạn ấy

Hôm qua bác Yonemoto nhắc nhở rằng những vết hằn trong tuổi thơ sẽ theo suốt cuộc đời. Lúc đó chắc mặt mình đần thối, mải nghĩ đến những dấu tích, những điểm nhấn đầu đời. Trong đó có cảnh con bé bị kéo ra giữa sân nhà trẻ còn ú ớ như van nài xin hoãn lại một ngày để về hỏi í kiến bố mẹ nhưng bị khước từ, mũi kéo len rờn rợn, mái tóc dài bóng còn lại chưng hửng, vệt đen nằm sót trên sân cuối cùng cũng hót vào nilon, thế là xong. Gọn lỏn. Và bố mẹ cũng gật đầu “cắt cho gọn”. Cảnh nữa là con bé đứng trân trân nhìn con Gấu đen to đùng trên nóc tủ nhà ông Ngoại, cậu mang từ Tây về, thích lắm, mê lắm, lần nào lên cũng thèm muốn được ôm một cái thôi, nhưng mà “lông bay vào mũi là ốm đấy” “bụi lắm”. Còn cái con búp bê mắt nhấp nháy trên nóc bếp, kê ghế, kiễng chân, khều khều mãi mới được thì bà nội ném cái bụp ra sân, đủ bộ phận nhưng rời hết ra rồi còn đâu. Bần thần….Một lô một lốc khác nữa nữa, còn kể sẽ chìm nghỉm trong đống quá khứ mất, buồn có, vui có, nhưng chẳng hiểu sao trong phút chốc hồi tưởng, kí ức sâu sắc hơn cả đa phần là buồn.

Ảnh minh hoa: Raysoda

Hôm nay, tự hỏi 20 năm nữa, Vịt con có nghĩ lại cảnh “chẳng ai chơi mới con” -  “con ngồi nói chuyện với các bạn Bông”, hành lang tối và bước chân con mơ hồ, cái xoáy cửa không chịu mở, hay tiếng hét rú lên của mình “trời ơi….ai bảo con lôi ra….vỡ hết cả rồi” (“con lấy gạt tàn cho ông hút thuốc”), hay đôi mắt long sọc lên khi con bé đứng trước gương với thỏi son vặn dài ngoằng của mình đang nghiêng …

Con bé luôn chờ đợi một điều gì đó, luôn luôn.

Và hôm nay chẳng biết mình đã làm gì đó, chẳng biết nó đang nghĩ điều gì đó, chẳng biết nó cam chịu bao lâu rồi mà thổn thức đến thế “Không ai quan tâm tới con cả, không ai thương con cả”. Hay cũng chỉ nói bâng quơ vu vơ là thế rồi thôi. 

  • Gửi từ email Nguyen Thanh Huong - puzzero@

Dù bạn đang dùng dịch vụ Blog nào, Blog Việt vẫn là người bạn đồng hành cùng cộng đồng Blogger Việt. Hãy chia sẻ những bài viết và đường link blog hay bạn muốn chia sẻ tới chúng tôi như thường lệ bằng cách gửi theo mẫu sau hoặc gửi email về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn

 Chép link sau vào chương trình đọc Feed (RSS) để cập nhật những bài viết mới nhất của Blog Việt ngay tại Blog của bạn: feed://vietnamnet.vn/blogviet/index.rss

a

,
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,

Tin khác

Tin khác của 'Thiên thần Blog'

,
,