Thương lắm "Mẹ điên" của tôi ...

Cập nhật lúc 18:25, 20/08/2010 (GMT+7)

- Chương trình thứ 6 không vội vã số 3: "Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm".

[video(20075)]

TIN LIÊN QUAN

Trong tuần vừa rồi, câu chuyện "Nếu bỗng ta chán nhau" đã nhận được rất nhiều chia sẻ và phản hồi của quý vị và các bạn.

Thính giả đoạt giải kì trước với chia sẻ bình luận hay nhất: Thính giả Phạm Minh Huệ, địa chỉ mail keo_dua76@yahoo.com. Bạn Phạm Minh Huệ hãy liên lạc cung cấp thông tin cá nhân cụ thể và số điện thoại qua email của chương trình.

Trong số thứ 3 này, Thứ 6 không vội vã xin được gửi tới quý thính giả câu chuyện “Mẹ điên”. Đây là truyện ngắn mà bạn Nguyễn Quốc Trung, thành phố Thái Nguyên gửi đến chương trình với lời tâm sự: “Tôi đã không thể nén được cảm xúc của mình khi đọc câu chuyện này. Trên thế gian này không ai thương con bằng mẹ. Tôi luôn cảm thấy đau lòng khi nhớ đến mẹ bởi mẹ tôi đã ra đi hơn 7 năm nay. Và bây giờ mỗi khi nhớ đến mẹ tôi luôn tự nhủ rằng, ước gì lúc trước tôi thương mẹ nhiều hơn, làm mẹ vui nhiều hơn. Xin nhờ Radio Vietnamnet gửi tới các quý thính giả khác câu chuyện này. Mong mọi người sẽ quý trọng và chăm sóc thương yêu cha mẹ mình vì cha mẹ chỉ có một mà thôi".

Thương lắm "mẹ điên" của tôi ...

Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.

Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.

Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, thế mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.
Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên.
Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày. Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!". Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm.

Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi. Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: "Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?". Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ "lệnh tiễn khách" liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: "Đừng... đừng...".

Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: "Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?". Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, "phầm!" một tiếng. Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch.

Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại. Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài. Bà nội quay đầu đi, nuốt những giọt nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: "Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi. Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!". Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra.

Bà nội dằn lòng đuổi: "Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!". Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí. Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa.

Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: "Mẹ mày là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi". Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ "bà lang sói", thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết "điên" nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? Mẹ còn sống không?

Mô tả ảnh.
"Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ".

Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang. Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: "Thụ, mau đi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!" Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu. Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: "Thụ... bóng... bóng...". Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào tôi với vẻ lấy lòng. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này.

Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: "Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!".
Tôi tức tối đáp lại nó: "Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là con điên ấy, mẹ mày mới là thế này!"

Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà.
Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện. Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi "Mẹ!", khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng.

Mô tả ảnh.
"Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!"."

Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi "quan sát học hỏi", bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn. Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ "cỏ lợn". Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đòng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: "Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được..."
Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: "Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà..."

Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: "Đừng... đừng...". Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: "Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được...". Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc. Tôi khinh bỉ bảo: "Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!" Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: "Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!" Tôi vùng vằng bĩu môi: "Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!".
"A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!". Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!".

Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!".

Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa. Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: "Thụ... ô...". Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị thằng Hỷ tránh được. Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng "vút" kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ thằng Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp.

Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra. Mẹ vì tôi gây ra đại họa, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt.

Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: "Mẹ!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói. Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà.

Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín. Đây là những người do nhà thằng Hỷ nhờ tới, bố thằng Hỷ hung hãn chỉ vào cha tôi nói: "Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ mày tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra".

Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà thằng Hỷ, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, cả đời tôi không thể quên tiếng thắt lưng da vụt lạnh lùng lên thân mẹ và những tiếng thê thiết mẹ kêu. Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngăn bàn tay bạo lực của cha. Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó.

Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết. "Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành họa đấy thôi!". Cha lại nhìn tôi nói: "Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!". Tôi gật đầu, tôi hiểu.

Mô tả ảnh.
"Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt".

Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp. Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi.

Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.

27/4/2003, lại là một Chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: "Ngọt quá, ở đâu ra?" Mẹ nói: "Tôi... tôi hái..." không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: "Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!". Mẹ cười hì hì.

Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi. Thím nói: "Không, mẹ mày đến giờ vẫn chưa về nhà!" Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được.
Thím hỏi: "Mẹ mày có nói gì không?"

Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi.

Thím đập hai tay:" Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!"

Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả. Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước.

Thím nhìn tôi rồi nói: "Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!"

Tôi nói: "Thím, thím đừng doạ cháu...".

Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi...
Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề.
Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: "Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ... Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào..."

Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.

Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, "bay" thẳng vào cửa nhà tôi. Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: "MẸ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!".

Mô tả ảnh.
"Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!"."

Mẹ có lẽ là một từ thiêng liêng hơn tất cả, là nơi chốn yên bình, là bờ sông phẳng lặng cho ta tìm đến sau những chuỗi ngày mệt mỏi và thất bại trên đường đời. Ai kia đi xa rồi cũng có ngày phải dừng chân nghỉ, phải tìm về sau chuối ngày phiêu lãng. Bởi đời dù dài rộng bao nhiêu chăng nữa, cũng có lúc đẩy ta đến nối bơ vơ. Lúc ấy, dám chắc chẳng có nơi nào êm ấm bằng vòng tay mẹ.

Giữa nhịp sống bận rộn, hối hả, có đôi khi chúng ta lướt qua những khoảnh khắc bình dị, những lời nói chân chất nhưng chan chứa từ tình yêu của mẹ, rồi đến lúc giật mình tiếc nuối, khao khát níu thời gian quay về chỉ mong cất lên ba tiếng “con yêu mẹ”… Các bạn thân mến, xin đừng trao yêu thương khi quá muộn, hãy sống hết mình, yêu thương hết mình cho ngày hôm nay.

Xin cảm ơn các quý thính giả đã đã lắng nghe chương trình “Thứ 6 không vội vã" của Radio Vietnamnet. Chương trình được phát sóng hàng tuần tối thứ 6. Xin mời quý thính giả hãy gửi chia sẻ những câu chuyện hay và gửi những câu chuyện đến những người yêu thương của bạn bằng cách phản hồi hoặc gửi cho chúng tôi theo địa chỉ: radio.vietnamnet@gmail.com

Đặc biệt, chia sẻ nào hay nhất, tạo được sự đồng cảm nhất với thính giả gửi truyện, sẽ nhận được phần quà 200.000đ.

Quý thính giả hãy bình luận ở hộp phản hồi phía dưới và để lại email thật, cùng tên thật, để thuận tiện cho quá trình nhận phần thưởng của các bạn.

Quý thính giả hãy nghe Radio VietNamNet để cập nhật thêm nhiều thông tin chi tiết và hấp dẫn hơn. Radio VietNamNet phát sóng hàng ngày tại địa chỉ www.vietnamnet.vn/radiovnn. Email chương trình: radio.vietnamnet@gmail.com

  • Thu Anh và Công Tố (Thực hiện)
  • Truyện (st)
  • Bản dịch: Trang Hạ

Ý kiến của bạn

Ý kiến bạn đọc

po li ce, hvcs, 13:25, 29/08/2010

cam on vietnamnet.minh doc bai nay muon khoc that du minh la cs.nguoi me bao gio cung vi dai.

TheSon, Biên Hòa-Đồng Nai, 02:55, 29/08/2010

Một người đàn bà tội nghiệp. Số mệnh đã không cho bà có lý trí như bao người khác khiến bà bị xã hội ruồng bỏ, bị lợi dụng, ngược đãi vậy nhưng bà chỉ phản ứng như một con vật tội nghiệp bị thương nặng chỉ cầu xin được sống. Câu chuyện trên có lẽ đã không xảy ra nếu như người bà của nhân vật chính không có cái suy nghĩ quái gở là nhờ người đàn bà điên sinh cháu cho mình. Một biến cố nhỏ nhoi như suy nghĩ của bà già ấy đã trói buộc bao con người vào vòng khổ lụy. may sao cái duyên oan trái đó cũng sinh được trái ngọt là đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác. và tôi cũng cầu mong rằng xã hội con người sẽ văn minh tiến bộ hơn, sẽ có những chính sách bảo vệ những con người bị mất lý trí như người mẹ trong truyện để không còn tồn tại cảnh oan trái này xảy ra nữa

nơi xưa, nghệ an, 00:10, 29/08/2010

Tình mẫu tử thật là thiêng liêng mà ko ai hiểu hết được, khi có thì nhiều lúc thờ ơ nhưng khi mất đi rồi thì vô cùng hối tiếc. Tôi là một người không mấy hợp mẹ và lại hay cãi lại mẹ. Nhưng tôi biết một điều là mẹ tôi rất thương tôi nhưng ko hiểu sao mẹ tôi mà nói sai là tôi lại cãi lại liền. Đọc xong bài viết này mà tôi cảm thấy mình quá đáng quá

tran thi phuc, yen bai, 13:59, 28/08/2010

nhung nguoi phu nu chi biet sinh con ma vo trach nhiem khong lam tron bon phan cua nguoi me van con dau do trong doi song cua chung ta, khong biet ho nghi gi khi doc, nghe cau chuyen ve nguoi me dien nhi. Chac la se xau ho lam. mong rang ho biet xau ho va thay doi

Nguyễn Thị Thùy Trang, Tp. HCM, 11:48, 28/08/2010

Đọc bài nay xong tui lại nhớ đến người O của tôi. Cũng bị bệnh, những ngày trở trời lại bị lên cơn bệnh thì O cũng không làm chủ được mình, Đập phá lung lung, đánh chửi người ta, nhiều khi đánh cả con nít nhưng có một điều trong suốt mười mấy năm qua ko bao giờ O đánh hay chửi chị em tôi 1 câu. 1 lần thấy tôi mắng em O bảo tôi chỉ có mỗi thằng em thôi đó ko đươc đánh nó phải thương nó chứ. Khi có quà hay miếng gì ngon O đều nhường hết cho 2 chị em. O ko co chồng nên tình cảm O dành hết cho chúng tôi. Giờ đây nghĩ đến cảnh nhà mình như vậy cháu lại thương O nhiều biết bao. Ko biết khi nào cháu mới có cơ hội đưa O trở về bên gia đình đây!!!

phan minh, BA DINH HA NOI, 08:29, 28/08/2010

THAT LA TINH MAU TU DU CO VO THUC NHUNG TRONG SAU THAM HON NGUOI VAN TOAT LEN SU DIEU KY,XIN CAM ON NHUNG NGUOI DA TAO CHO TA LEN VOC LEN HINH

dương hồng đăng, tân đúc phú bình thái nguyên, 22:29, 27/08/2010

xin cảm ơn báo việt nam nét
đã cho đọc giả nghe câu chuyện này
tôi tình cờ được nghe câu chuyện này và cảm thấy thật xúc động
tôi cũng có 1 người mẹ đã ra đi 18 năm tuy nhiên mẹ tui không phải chịu bất hạnh như người phụ nữ trong chuyện . 18 năm trôi qua bây giờ tôi đã 20 tuổi
trông tôi những kí ức về mẹ hoàn toàn không có
thậm chí tôi còn không bít mặt mẹ .
Khi nghe xong câu chuyện này tôi có 1 điều muốn gửi tới người mẹ của tôi . ''mẹ ơi con sẽ sống tốt để chờ ngày mẹ quay về''
xin cảm ơn báo việt nam nét một lần nữa

vũ ngọc thủy, nghĩa hưng - nam định, 16:16, 27/08/2010

con yeu me nhieu lam. Yeu ca cai gia dinh be nho cua minh. Cam on bo me da sinh ra con

Motnguoime, 15:42, 27/08/2010

Tôi đã đọc câu chuyện này một lần cách đây khá lâu rồi. Ngày đấy đọc xong tôi đã khóc -- thương cho người "mẹ điên" nhưng nguyên vẹn tình yêu mẫu tử mà nhiều người "bình thường" không có được khi đang tâm vứt đi đứa con mình dứt ruột đẻ ra. Bây giờ, đọc lại câu chuyện này tôi vẫn khóc -- cảm phục lắm lắm người "mẹ điên" ... tự dưng lại thấy nhớ mẹ tôi quá.....................

le nghia, hatinh, 11:24, 27/08/2010

Tôi nghe câu chuyện "Người mẹ điên" mà không kìm nén được cảm xúc. Cảm ơn Radio VNNet đã kể cho tôi nghe câu chuyện thiêng liêng cao quy vì tình mẫu tử

thuỷ, Hà Nội, 17:57, 26/08/2010

Những người mẹ trên thế gian này thật là vĩ đại.

Ha vjt, Hai Ba Trung - Ha Noi, 14:34, 26/08/2010

Me oi... con yeu me nhieu....

mimi, 13:22, 26/08/2010

Mama, I am sorry...

Nguyễn Thị Hồng Vân, sinh viên đại học thương mại, 20:54, 25/08/2010

trên đời này có gì thiêng liêng hơn tình mẫu tình mẫu tử cao quý chứ? Thật may mắn vì mẹ tôi là người rất tâm lí, hiểu con cái, không áp đặt con cái theo sở thích của mình. Mẹ luôn định hướng cho tôi theo con đường mà tôi đã chọn. Tôi luôn tự hào vì mẹ là mẹ của tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ nói được câu: Con yêu me! Đọc xong câu chuyện của bạn, thật sự tôi không biết cảm xúc lúc này của mình là như thế nào nữa.Người mẹ có thể quên mình là ai nhưng không bao giờ quên đứa con của mình. Cả đời gánh chịu, cả đời hi sinh! Đến lúc sang thế giới bên kia vẫn tay nắm chặt quả đào dại.Bạn hãy mạnh mẽ lên! Vì tình mẫu tử sẽ vượt cả không gian lẫn thời gian, luôn bên bạn dù bạn có ở đâu! Những ai con mẹ thì hay luôn là đứa con ngoan của mẹ!

linh, cầu giấy_ hà nội, 17:11, 25/08/2010

Đọc xong câu truyện này thực sự mình rất súc động. Mình chỉ mong được như bạn, hoàn cảnh của mình thì sướng hơn bạn rất nhiều nhưng mình sinh ra đã không biết mặt mẹ thế nào rồi. mố mẹ mình bỏ nhau khi minh 6 tháng nhưng mẹ dã đi và không một lần hoi tham xem minh thế nào, dã co lần mình ước được nhìn thấy mẹ một lần ddeew được biết mặt mẹ, nhưng điều ước chưa một lần thành hiện thực. bây giờ minh dã dành hết tình cảm cho bố. con yêu bố nhiều lắm bố ạ.

Bich Mai, Lào cai, 11:15, 25/08/2010

câu chuyện khiến tôi bật khóc

chau huynh, us, 11:00, 25/08/2010

Phúc cho ai vẫn còn Mẹ. Mình đã mất Mẹ gần 34 năm nay rồi, hãy làm những người con hiếu thảo các bạn nhé.

Dương Công Khánh, Hộp thư 35-Bưu điện Đồng Hới-Quảng Bình, 16:35, 24/08/2010

Tôi đã khóc, khóc thật nhiều khi đọc truyện ngắn này. Một người mẹ khi không nhận biết được những gì xung quanh, không phân biệt được đâu là cỏ đâu là lúa nhưng lại biết dành tất cả tình thương, thậm chí chết vì con mình. ...Tôi không thể viết gì thêm được nữa bởi khi nói về tình thương, lòng vị tha, đức hy sinh của mẹ thì chẳng có ngôn từ nào tả được.Mẹ thật vĩ đại.

Trần Huy Hoàng, Đại Kim Hoàng Mai Hà Nội, 11:21, 24/08/2010

Câu truyện thật cảm động, mình đã không thể cầm nước mắt khi đọc câu truyên này. Mình muốn nói với mẹ nghìn lần rằng: Mẹ, con yêu mẹ nhiều!!!!!!

Mỹ Lệ, TP.Buôn Ma Thuột, 10:23, 24/08/2010

Đọc xong câu chuyện của bạn tôi muốn chảy nước mắt. Mẹ bạn dù điên nhưng vẫn có tình mẫu tử, dù sao bạn vẫn hạnh phúc vì cảm nhận được tình yêu thương của người mẹ điên tuy muộn hay chỉ là một phút nhưng mẹ điên vẫn thấy hạnh phúc ngập tràn sự yêu thương trong lòng. Mẹ điên yêu bạn nhiều lắm nên một thời gian dài vẫn quay về, tìm được nhà còn nhận ra bạn nữa. Tôi mất mẹ từ sớm khi tôi mới 1 tuổi nên lớn lên thật sự tôi không biết tình cảm của một người mẹ là như thế nào, tôi hỏi chồng tôi “Tình yêu mẹ dành cho con là như thế nào, người mẹ yêu con chăm sóc con ra sao” nhưng chồng tôi không bao giờ trả lời câu hỏi của tôi dù tôi có hỏi nhiều lần cũng vậy. Bạn cũng như tôi hãy sống sống thật tốt để rồi khi có gia đình, có con mình sẽ dành trọn tình yêu thương của mình cho gia đình cho con cái để mình cảm nhận được sự yêu thương, sự chăm sóc, sự sẻ chia,... Cảm ơn bạn đã cho tôi nghe một câu chuyện thật cảm động, để rồi khi đọc xong còn lưu luyến mãi với câu chuyện đó, chúc bạn hạnh phúc.

Cao Hoa, TP Hà Tĩnh, 08:10, 24/08/2010

Trước hết tôi chân thành cảm ơn tác giả đã nói hộ lòng cho chúng tôi - những người phận con nhưng chưa bao giờ lên tiến cảm ơn đáng sinh thành dù đã gây cho họ những đau thương khó bù đắp. Mẹ nào chẳng thương con và tình thương đó quả thật vô bờ bến và tôi không thể diễn tả được. Nhiều lúc tôi cãi lộn với mẹ tôi dù biết đó sẽ là những vết thương lòng mẹ không quên được. Tôi chưa một lần xin lỗi mẹ. Tôi đọc bài viết và tôi hiểu mình nên làm gì?

Đặng Minh Tuấn, Thái Binh, 15:56, 23/08/2010

Con yêu mẹ nhiều lắm mẹ ah!
Con sẽ cố gắng! Cố gắng nhiều hơn nữa! Mẹ sẽ tự hào về con.

Thanh Tùng, 12:43, 23/08/2010

Câu chuyện này đã được dựng thành film, bộ phim xem cảm động hơn đọc truyện nhiều. Bạn nào muốn xem có thể lên mạng search film Cherrish. Bộ phim này mình xem đến vài lần và lúc nào cũng thấy rất cảm động

Trần Văn Duy, 3 ngõ 258 Tân Mai - Hoàng Mai - Hà Nội, 11:45, 23/08/2010

Câu chuyện cảm động quá ! Đọc chỉ muốn rơi nước mắt ! Thương cho người mẹ điên trong chuyện ( hết lòng vì con không quản gian lao khổ cực ... ) đồng thời cũng cảm phục tấm lòng và sự cố gắng vươn lên của người con nữa ! Nghe câu chuyện này càng thêm thấm thía lời hát " Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào, Tình mẹ âu yếm như dòng suối nguồn rì rào " !!! Cảm ơn bạn Nguyễn Quốc Trung vì đã chia sẻ câu chuyện này !

Nguyễn Thị Linh, Thái Bình, 09:51, 23/08/2010

mẹ ơi con yêu mẹ nhiều lắm. câu chuyện thật cảm động. hic mình thấy mình thật may mắn vì được sống trong tình yêu thương của mẹ. vậy mà có lúc mình lại ghét mẹ mình. mẹ ơi con có lỗi với mẹ con xin lỗi mẹ nha!

Nguyễn Thị Loan, Điện Biên - Sơn La, 09:21, 23/08/2010

Thật rất cảm động vì đây là câu chuyện rất hay và mang đậm tính nhân văn cao thượng của tình mẫu tử. Không có thứ tình cảm, tình yêu nào có thể so sánh với tình yêu thương của mẹ dành cho đứa con của mình, dù mẹ có bị đien chăng nữa. Rất cảm ơn chương trình đây là câu chuyện tuyệt hay, làm cho chúng yêu mẹ nhiều hơn.

MINH, Nghe an, 09:14, 23/08/2010

Thật cảm động.
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không....

Hoàng Minh, Phường 3 TP Bến tre, 03:21, 23/08/2010

Tôi đọc xong câu chuyện, nước mắt đã lưng tròng, rồi đọc thêm 2 lần nữa để ngấm từng câu chữ trong câu chuyện và chỉ muốn thốt lên thật to giữa đêm khuya vắng lặng rằng "Mẹ ơi, con yêu mẹ vô vàn. Con ngàn lần có lỗi với mẹ, mà sao mẹ vẫn yêu thương con hả mẹ? Mẹ ơi ..."

Nguyễn Thị Hạnh , Minh Đức - việt yên - Bắc giang, 22:56, 22/08/2010

Xin phép được dùng hai từ : " hạnh phúc" và " may mắn" để diễn tả tâm trạng của tôi lúc này. "Hạnh phúc" bởi tôi còn mẹ và đang được sống trong vòng tay yêu thương và che chở của mẹ. Có nhiều người sẽ nghĩ cậu bé Thụ trong câu chuyện thật bất hạnh vì đã có một người "mẹ điên", một người mẹ không biết yêu thương cậu như những người mẹ" bình thường" khác. Nhưng không! tôi thì lại nghĩ hoàn toàn khác, Thụ không hề đáng thương mà ngược lại Thụ hạnh phúc vì có mẹ, mặc dù chưa một lần được mẹ cho bú mớm, chưa một lần được mẹ ẵm bồng. Tuổi thơ của em lớn lên với hình ảnh một người đàn bà điên là mẹ của mình. Nhưng đổi lại Thụ có nhiều hơn thế, Thụ đã có mẹ - một người mẹ thực sự, một người mẹ yêu con theo một cách không giống ai. Mẹ đã trở về bên em, che chở, yêu thương, bảo vệ em. Cái cách mà mẹ phản ứng khi em bị bạn bè trêu trọc có thể với người khác đó là hành động của một kẻ điên, nhưng với em đó là " tình mẫu tử". Cái tình mẫu tử thiêng liêng, cao quý đã theo em lớn lên để rồi khi nhận ra giá trị đích thực của nó thì mọi chuyện đã quá muộn. Người mẹ " điên " của em đã không còn. Cái kết của câu chuyện như làm ta vỡ òa ra cùng trái tim rỉ máu và những giọt nước mắt hối hận của một người con chưa bao giờ coi mẹ như đúng nghĩa của một người mẹ. Hình ảnh những trái đào dại nằm lăn lóc bên cạnh mẹ là một chi tiết đầy " ám ảnh" và ý nghĩa. Trái đào dại hay phải chăng tình yêu " man dại" của mẹ - một thứ tình yêu không giống ai, nhưng thiêng liêng và cao cả, ngọt ngào, đắng cay và chua chát đó là hương vị cuộc đời mà ta cảm nhận được qua câu chuyện.
Câu chuyện như một bản nhạc với nhiều cung bậc cảm xúc về tình mẫu tử. Cảm ơn cuộc đời vì đã ban mẹ cho con. Thật hạnh phúc cho những ai còn mẹ và đang được sống trong vòng tay yêu thương của mẹ, và cũng xin được chia sẻ với những ai đã " mất mẹ" hay bị mẹ " bỏ rơi". " quên lãng" trong cuộc đời. Hãy nâng niu và trân trọng tình cảm thiêng liêng đó, hãy trở về bên mẹ như một bến đỗ bình yên trong cuộc đời.

Thu Hằng, Hà Nội, 21:43, 22/08/2010

Hãy yêu thương khi còn có thể!Vì cha mẹ chỉ có một trên đời...

Thuý Nhàn, Đống Đa, Hà Nội, 21:11, 22/08/2010

Thật cảm động. Tôi nghĩ trên đời này không gì thiêng liêng bằng tình mẫu tử. Từ khi có con tôi càng thấm thía hơn với điều đó. Xin chia sẻ với những ai không còn mẹ.

kiều phương, 18:26, 22/08/2010

Mẹ! hai tiếng thiêng liêng ấy con ghi nớ mãi. Con được lớn lên bằng dòng sữa ngọt ngào, bằng tình tưoơng, bằng cả tấm lòng người mẹ. Mẹ ơi! Mùa Vu Lan về con tự ào cài lên ngực mình bông hồng màu "hồng" với niềm vui sướng vì mình còn có mẹ. Gửi tới mọi người một câu nói quen thuộc "ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không". Các bạn hãy cứ bày tỏ và nói với mẹ rằng con yêu mẹ lắm khi còn có thể bạn nhé!

Trần Thị Minh, Kim Tân - TP Lào Cai - tỉnh Lào Cai, 16:50, 22/08/2010

Câu chuyện cảm động quá. Thật là nhân văn chẳng cần những lời hoa mỹ mà vẽ nên một tỉnh mẫu tử thiêng liêng. Hỡi các bạn trẻ, đừng làm mẹ buồn dù chỉ một chút. Bởi khi mẹ đã đi xa thì ta mới thấy một chút buồn của mẹ do ta gây ra sẽ khiến ta day dứt cả đời.

Dạ Thảo, Tp HCM, 15:41, 22/08/2010

Câu chuyện đã được truyền tải đúng vào thời điểm thích hợp nhất .LỄ VU LAN ,Để nhắc nhở những người con nào "Lỡ " quên rằng mình đang có mẹ ! một người mẹ lúc nào cũng thương nhớ , mỏi mòn trông ngóng tin con, còn con thì với nhiều lý do để ... QUÊN mẹ ,mẹ buồn lắm, nhưng vẫn dối lòng để tha thứ cho con,vẫn tự an ủi rằng con nó còn đang lo kiếm sống...Mẹ là thế đấy ! Mẹ ơi, con thương mẹ nhiều lắm ,không chỉ gì là những ngày lễ báo ân,con mới thể hiện lòng hiếu thảo với mẹ, mà còn là tất cả ,tất cả những ngày trong cuộc đời con, vì mẹ đã cho con cuộc đời này mẹ nhỉ. Xin được chúc mừng những ai còn có mẹ, và hãy yêu mẹ như là mẹ đã yêu ta,để một ngày nào đó khi cài bông hồng trắng lên áo chúng ta không phải hối tiếc vì chưa trọn đạo làm con. Rất cám ơn một câu chuyện sâu sắc về cuộc sống. Tôi nghĩ nếu như câu chuyện này được chuyển thể thành phim thì hay biết mấy .Một thông điệp thiết thực cho cảm nhận về đạo lý trong xã hộ hiện tại.

bui van ha, khuong trung, 15:25, 22/08/2010

một câu chuyện thật là cảm động,tôi đã nghe đi nghe lại nhiều lần nhưng vẫn ko thấy chán
mặc dù tôi cũng thường xuyên cãi mẹ nhưng tôi biết rằng tình mẹ thật là bao la
cảm ơn mẹ

Trang Trần, Hà Nội, 14:49, 22/08/2010

Thật sự rất cảm động, làm mình nhớ mẹ nhiều hơn.

QUYNHNGUYEN, 11:23, 22/08/2010

hix xúc động quá câu chuyện buồn và cảm động.đúng là không có gì nói hơn tình mẹ

nh0b0m, kt3, 10:21, 22/08/2010

nhớ mẹ !

Nguyễn Thị Phương Thảo, 6/d37/ĐQB/ Ngô Quyền/HP, 09:43, 22/08/2010

Chuyện Mẹ Điên khiến mình không cầm được nước mắt. Đọc đến câu Mẹ ơi! Mẹ đau khổ của con ơi ! Mà mình phải bấm máy gọi điện cho mẹ yêu dấu của mình đang lưu lạc ở xứ sở nước người : HôngKông với một công việc lao động vất vả : Đi rửa bát đũa thuê .Mặc dù mới hôm qua mẹ mới ở đầu dây bên kia nói chuyện với mình. Mình vừa nói chuyện vừa nghẹn ngào thương mẹ quá cơ !

Văn Hùng, 09:01, 22/08/2010

Cuộc đời thật là vô nghĩa nếu không có tình thương.. bản thân một con người được sinh ra đã luôn luôn được gắn với hai chữ ' Tình thương'. hãy trân trọng những tình cảm mình đươc trao và hãy mở lòng yêu thương với người khác.!
Và hãy cười cho những gì đã mất, hãy khóc cho những gì bạn đang có

cardia, Hà Nội, 01:45, 22/08/2010

Mình đã khóc rất nhiều khi đọc bài này. Thật sự rất xúc động.

phuong anh, 22:44, 21/08/2010

xuc dong qua! Cam xuc vo oa trong moi trang truyen! Long that dau khi doc ket thuc, thuong lam me dien a!

nguyen trach, usa, 22:22, 21/08/2010

Cam dong qua. Bai viet khien toi nho me toi vo cung. Me oi, Me. oi !!!

Ngô Đình , Hà Nội, 21:55, 21/08/2010

Thương lắm mẹ điên của tôi hay quá, đã lâu lắm rồi mới được đọc một truyện hay như thế, không thể tả nổi cảm xúc khi đọc xong. Câu truyện dạy người ta nhiều thứ nhưng cái nhiều nhất là dạy ta làm người cảm nhận được tình yêu thương và biết yêu thương với những người xung quanh.
Nhớ lại ngày xưa còn trẻ, đọc một tuyển truyện ngắn với tựa đề LÒNG MẸ , hình ảnh con khỉ cái trước khi chết (do trúng tên của người thợ săn) còn kịp vặt chiếc lá gấp thành chiếc bồ đài , vắt những giọt sữa có thể để trao cho khỉ chồng...rồi câu nói của người vợ: Thế cong thằng cu tí thì sao? Nói rồi người vợ giật tay khỏi tay chồng rồi chìm xuống dòng sông hòng...
Giá mà chương trình đọc hết cho các truyện về lòng mẹ thì hay biết mấy.
Xin cảm ơn

Rose, haiduong, 20:42, 21/08/2010

Tôi phải dừng lại 3 lần để lau nc mắt mới đọc xong câu chuyện này. Thấy tôi khóc con tôi nhất định đòi mẹ kể bằng đc cho nó nghe và tôi cũng đã in ra để cho sau này khi biết đọc nó sẽ tự đọc cho mình.

Lan Anh, Nghệ An, 20:37, 21/08/2010

Kính gửi: Ban Biên tập RadioVietNamNet,
Tôi đã lặng người đi vì xúc động sau khi nghe câu chuyện “Mẹ điên” trong chuyên mục tuần này. Mắt tôi đã ứa lệ và nhòa đi khi nghĩ về Người mẹ thân yêu của mình. Tôi cũng có một người mẹ bị bệnh tâm thần đã bỏ nhà ra đi đến nay hơn 6 năm rối không biết mẹ tôi còn sống hay đã chết, mặc dù an hem tôi đã kiên nhẫn đi tìm mà vẫn bặt tin. Do bị bệnh thần kinh nên mẹ tôi cũng bị họ hàng, làng xóm, người đời ghét bỏ. Hồi nhỏ anh em chúng tôi cũng khổ sở bị bọn trẻ trong làng trêu chọc, tâm trạng của chúng tôi cũng giống đúa trẻ đáng thương trong câu chuyện kể trên. Khi lớn lên biết suy nghĩ chúng tôi rất yêu thương mẹ và nhớ mẹ vô cùng, chỉ tiếc rằng không biết tìm mẹ ở đâu? Đúng là “Quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một mẹ thôi”. Khi nghe câu chuyện tuần này giúp tôi sống lại với những ký ức về mẹ, rất thèm có mẹ dù mẹ có bị điên đi chăng nữa. Bởi nếu không có mẹ, liệu chúng ta có có mặt trong cuộc đời này không? Trong cuộc đời này tôi đã chứng kiến nhiều người đã quên mất tình mẫu tử, bạc đãi với bố mẹ, sống bất nhân, bất hiếu với những người đã mang nặng đẻ đau để sinh ra mình mà không thấy lòng quặn đau.
Qua câu chuyện của thứ 6 không vội vã tuần này, đã giúp cho tôi hiểu một triết lý cuộc sống: Tình mấu tử là thứ tình cảm cao đẹp, thiêng liêng, chỉ có những người mẹ mới có để dành cho những đúa con, dù mẹ có bị điên chăng nữa thì tình mấu tử vẫn còn. Xin cảm ơn chương trình đã nói hộ những khát khao mong có mẹ của tôi

nguyen ngoc khanh, nam dinh, 13:55, 21/08/2010

bài viết rất hay, có ý nghĩa giáo dục rất lớn
Cảm ơn người viết bài này

Khuyen, Cần Thơ, 13:37, 21/08/2010

Tôi không thể dùng từ nào để diễn tả hết cảm xúc của mình. Câu chuyện khiến tôi không nén được cảm xúc của mình, thương cho người mẹ điên và thương về người mẹ ở quê của mình. Tại sao khi bị điên rồi mà trong con người ta vẫn tồn tại tình mẫu tử thiêng liêng. Cuộc đời thật ngắn ngủi vì vậy hãy yêu thương những người xung quanh ta và cả những người có thể ta chỉ chỉ gặp một lần...

Vũ Hảo, 12:29, 21/08/2010

Cảm ơn bạn đã chia sẻ câu truyện này cho bạn đọc.Một câu truyện buồn và thật sự xúc động.Đúng là: ''Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ'',chỉ có mẹ là số một và là duy nhất.Mẹ luôn bên ta trong mọi lúc,mọi nơi và bất cứ khi nào.Tình yêu của mẹ dành cho ta nói bằng lời thì không biết nói thế nào và ra sao cho đủ.......chỉ biết rằng đó là tình yêu vĩ đại nhất,thiêng liêng và cao cả nhất thế gian này.

jordan89, VinhUniversity, 12:21, 21/08/2010

Tôi đã bật khóc khi đang đọc giữa chừng bài viết, không có thứ tình cảm nào cao quý lớn lao hơn tình mẫu tử. Một người "Mẹ điên" nhưng trái tim của họ không Điên chút nào.

Lê Phong, Buôn Ma Thuột, 12:21, 21/08/2010

Bài viết hay cảm động nhân ái và sâu sắc quá một bà mẹ điên nhưng cái bản năng làm mẹ của bà làm cho những người có giáo dục phải suy nghĩ đặc biệt về cạu bé con bà điên em là người tốt nhân hậu và tốt bụng chắc chắn em sẽ là người thành đạt trong cuộc đời vì em đã vượt qua những mặc cảm khó khăn của cuộc sống để vươn lên thành người có ích cho xã hội.Tôi xúc động và cảm phục các nhân vật trong chuyện này ở tình con người và lòng nhân ái bao dung.

Nguyễn Thanh Quyết, Nghĩa Đô _ Cầu Giấy _ Hà Nội, 12:11, 21/08/2010

Câu chuyện thật cảm động ! Ý nghĩa của tình cảm tình yêu mẫu tử của truyện ngắn này thật sâu sắc. Nó khiến cho mỗi người trong chúng ta đều phải tự ngẫm lại mình, về gia đình mình, về mẹ cha kính yêu.... Xin cảm ơn radiovietnamnet ! Rất mong chương trình sẽ có nhiều những câu chuyện hay chứa chan tình yêu thương và thấm đẫm tính giáo dục nhân văn tới thính giả và độc giả.

Tam, 08:52, 21/08/2010

Khi nghe xong câu chuyện em không kiềm được nước mắt và cũng không tin đây là một câu chuyện có thật. Tình yêu của người mẹ "điên" này thật bao la còn hơn cả những người mẹ có đầu óc bình thường. Ngoài đời tại sao lại những bà mẹ nỡ lòng giết đi đứa con mà mình mang nặng đẽ đau chỉ vì những nguyên nhân không ra gì.

Hoàng Hà, Nghệ An, 08:41, 21/08/2010

Tôi đã đọc câu chuyện này từ rất lâu, đọc ở đâu đó mà không còn nhớ nữa . Nay lại đọc lại trên ở đây vẫn nguyên cảm xúc ấy. Thương lắm người đàn bà điên với tình mẫu tử đầy xúc động Tình mẹ con đã cho người đàn bà ấy sức mạnh để tồn tại,sự ra đi của bà là sự hi sinh đáng trân trọng nhất. TRên đời này , không có sức mạnh nào bằng sức mạnh của tình mẫu tử cao quý. Mẹ không điên - chỉ có người đời đang điên

Trần Thu Hà, Yên Hòa. Hà Nội, 08:40, 21/08/2010

Nghe xong câu chuyện này tôi không thể cầm được nước mắt vì xúc động, mẹ tôi cũng là một người bất hạnh, tuy mẹ tôi không điên, nhưng mẹ sinh tôi là một đứa con ngoài giá thú, cha tôi bỏ đi khi tôi mới 10 tháng tuổi, cả cuộc đời mẹ đã rất khổ cực đẻ nuôi tôi an học. Tôi thấy tình yêu người mẹ thật bao la và tuyệt vời.

Nguyên Ngọc Minh, Xín Mần Hà Giang, 00:35, 21/08/2010

Câu chuyện cảm động. một lời nhắn nhủ sâu sắc về tình người, tình mẫu tử.

HaiLinh, HN, 23:09, 20/08/2010

Đọc xong câu chuyện thấy những nỗi muộn phiền trong mình tan loãng... ôi cái vị ngọt ngào và đắng chát của những quả đào dại mà cuộc đời đưa đến rồi lại mang đi...

nguyễn quang Bảo, xóm Dum xã thọ lộc phúc thọ hà nội, 22:55, 20/08/2010

Đọc bài này xong tôi thấy ý nghĩa nhân văn của nó thật sâu sắc.rất hay. tôi chắc chắn rằng bất cứ ai đọc xong bài này đều ngẫm lại cách cư xử với cha mẹ của mình.xin cảm ơn radiovietnamnet rất nhiều.

lêhoainam, phutho, 22:51, 20/08/2010

Truyện thật buồn và cảm động .Khi đọc xong câu chuyện không biết những đứa con không biết hiếu thuận với mẹ cha sẽ có chút gì day dưt ?đổi thay?không biết những đúa con không biết đến công ơn dưỡng dục của đâng sinh thành co chút gi lay động?
Thật xót xa,đau đớn..Nuối tiếc,ân hận muộn mằn nhưng dù sao cũng còn hơn là không.Sự ra đi của người mẹ lam cho long ta đau đớn tiếc thương. Song sự ra đi đó không vô ich vi nó đa làm thức tỉnh trái tim một đứa con quá vô tình, ích kỷ.Câu chuyện đã khép lại xong còn lại mãi trong trái tim nhữngCON NGƯỜI một sự cảm thông sâu sắc cho những số phận nghiệt ngã đã đây đưa người ta vào nuối tiếc không nguôi.Tự đáy lòng tôi thầm mong trên thế gian này thật sự đừng bao giờ có một người mẹ nào ,một người con nào phải trải qua một đoạn đời như vậy.QUÁ ĐAU ĐỚN ,QUÁ TÀN NHẪN cho số phận môt con người. Cầu mong cho mọi người luôn được hương niềm vui và hạnh phúc trọn vẹn.

Nguyễn Thị Minh, Bắc Giang, 22:14, 20/08/2010

Tôi đă từng đọc câu chuyện này cách đây 2 năm khi tôi vẫn là sinh viên. Ngày ấy chúng tôi phai ôn thi mà tôi vẫn ngồi trong phòng đọc hết câu chuyện đó với cuốn chuyện chúng tôi đi thuê đã cũ nát. Cũng như nhiều bạn khác, tôi đã oà khóc vì cảm động trước tình yêu mà người "mẹ điên" đã dành cho con. Hôm nay tôi nhìn đầu đề của bài viết và tôi đã nghĩ tới câu chuyện mà mình đã từng đọc và tôi đã được đọc lại nó một lần nữa. Tình yêu của người mẹ dành cho con cái mình là một tình cảm bao la và thiêng liêng nhất, chính vì thế mà người ta đã ví tình mẹ như là biển cả. Ngay cả những người tưởng như trí óc của họ không được minh mẫn như những người bình thường, mà khi được làm mẹ họ vẫn ý thức được tình yêu với con thì họ vẫn là những người mẹ vĩ đại nhất. Tôi nghĩ sau khi đọc xong câu chuyện này thì rất nhiều người con đã nhận thức được nhiều hơn về tình cảm của những người thân yêu nhất trong gia đình(đặc biệt là người mẹ). Câu chuyện không chỉ cảm động mà còn có ý nghĩa giáo dục rất lớn. Mong cho không có đứa trẻ nào bị bỏ rơi và mong cho tất cả những người mẹ trên đời này đều được sống hạnh phúc trong tình yêu thương của gia đình.

Nguyễn Thị Minh Huệ, Nha Trang, 22:13, 20/08/2010

Cảm ơn bạn đã chia sẻ câu chuyện này cho người đọc. Thật sự xúc động bạn ạ. Tôi đã khóc vì tình mẫu tử, vì tình thương của người " Mẹ điên " dành cho con. Đọc câu chuyện này tôi mới thêm thấm thía về tình mẫu tử. Người ta có thể điên , người ta có thể không nhận thức được những thứ xung quanh. Duy chỉ có tình mẫu tử là đánh thức lại phần người, đánh thức dậy tình yêu, đánh thức lý trí , đánh thức cả những cái tưởng chừng đã mất. Vì sao vậy ? vì tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng và cao đẹp nhất trong cuộc đời này. Giữa mẹ và con dường như có sợi dây vô hình nào đó liên kết lại. Người " mẹ điên " ấy nhận ra con sau 5 năm xa cách dù hầu như bà không có nhận thức gì về những thứ xung quanh. Người mẹ ấy sợ đau lắm nhưng sẵn sàng gánh lưng để che roi cho con, người mẹ ấy đã sững sờ , sung sướng đến nghẹn lòng khi nghe tiếng " mẹ ",người mẹ ấy vượt 20 cây số đường đèo, vượt gió tuyết để đi thăm con .Người mẹ ấy ra đi trên tay còn nắm chặt quả đào để cho đứa con trai. Thế mới biết sức mạnh của tình mẫu tử Thế mới biết sự hi sinh mà những người mẹ dành cho những đứa con. Cảm ơn tất cả những người mẹ đã sinh ra những đứa con trong cuộc đời này, cảm ơn tình yêu, sự hi sinh cao cả mà các mẹ đã dành cho chúng con. Và gửi tới mẹ tôi những lời yêu thương nhất " con yêu mẹ , mẹ ơi ". Cảm ơn cuộc đời đã cho con là con của mẹ !

hoangmai, haiduong, 21:52, 20/08/2010

Từ bé tôi đã phải đi học xa gia đình, sống xa bố mẹ. Năm tôi học lớp 11(2003), khu ký túc xá của chúng tôi đã truyền tay nhau một tờ báo, mọi người trong phòng cử một người đứng lên đọc to cho tất cả cùng nghe. Đến nay tôi chỉ nhớ được rằng đó là câu chuyện của một người đàn ông Trung Quốc viết về người mẹ đặc biệt của mình.... Khi người bạn đó đọc xong tất cả chúng tôi đều khóc, cảm giác nhớ nhà, nhớ mẹ hơn lúc nào hết. Đến nay, khi đã là sinh viên năm cuối của một trường Đh, nhưng khi được nghe lại bài viết này lòng tôi lại trào lên cảm xúc ấy, buồn day dứt, nhớ mẹ, thương mẹ của tôi.....

Bùi Trà My, 21:05, 20/08/2010

Nghe cảm động quá Radio VNN ơi. :(

vomanhhung, university of civil engineering, 20:52, 20/08/2010

Tôi quá xúc động khi đọc bài viết này, những rung cảm xuất hiện, nỗi nhớ mẹ.........mẹ ơi ! con yêu mẹ !

cong bang , son dong, 18:46, 20/08/2010

toi xuc dong qua , chi khi mat di thi nguoi ta moi thay gia tri thu bi mat , dua con mat me dau don nhuong nao , nhat la hoan canh nhu ba me dien kia

Các tin khác