,
221
7322
Kết nối bạn đọc
ketnoi
/blogviet/ketnoi/
1264995
Ngày 28 - 2: Cho đời chút ơn
1
Article
7021
Blog Việt
blogviet
/blogviet/
,

Ngày 28 - 2: Cho đời chút ơn

Cập nhật lúc 01:13, Chủ Nhật, 28/02/2010 (GMT+7)
,

Blog Việt

...dù đến rồi đi tôi cũng xin tạ ơn đời

Những ngày cuối tháng hai, lòng bỗng dưng bình yên đến lạ kì. Tất cả còn lại chỉ là những đêm ngồi lặng yên trong bóng tối nhâm nhi một ca khúc của Trịnh, có một nỗi niềm không thể gọi lên thành tiếng cứ âm ỉ vang mãi từ bên trong tâm hồn. Nhớ da diết…

… Đã bao nhiêu năm trôi đi từ khi đời gọi tên người nghệ sĩ họ Trịnh ấy. Ông đến bên đời lặng lẽ như biết bao nhiêu thân phận khác trong cuộc đời nhưng ông đã có những cảm nhận sâu sắc về cuộc đời này bằng cách riêng của chính ông, cùng với một nỗi buồn như định mệnh “từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người”

Ngồi đếm những ngày còn lại của tháng hai, 28 - chính là ranh giới thiếu hụt mà chưa bao giờ năm tháng có thể vượt qua. Phải rồi, dù có cố níu kéo mãi cũng không thể kéo dài hơn những ngày tháng hai, thiếu vắng và ngắn ngủi. Ngày 28 với tôi đó là đường biên khuyết thiếu không bao giờ có thể lấp đầy.

Người nghệ sĩ họ Trịnh ấy đã sinh ra vào chính cái ranh giới cuối cùng ấy, khao khát được sống trọn vẹn, nhưng chưa bao giờ có thể lấp đầy được khoảng trống trong tâm hồn mình. Vẫn mãi mãi tồn tại một vết xước, một nỗi lòng mang nặng từ khi đến cho tới lúc bỏ ra đi. Thời gian cứ trôi đi, đã bao lần tháng hai đi qua,… bao nhiêu người đã lãng quên ông như một quy luật nghiệt ngã của thời gian đối với quá khứ nhưng… còn biết bao nhiêu, bao nhiêu người vẫn nghêu ngao hát những ca khúc của ông như “tự hát” về tâm hồn mình

Người ngồi xuống nghe tiếng ru: cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ”

“Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng”

…Những lúc thấy tim mình đau buốt, nhức nhối .. tôi lại tìm đến với Trịnh như đến với một người bạn tri âm. Để được khóc, được thanh thản…Những câu chữ, nốt nhạc cứ ru mãi…Hình như chỉ có những ca khúc ấy mới chạm được đến nơi sâu thẳm và buốt nhói nhất của trái tim.Thế giới ào ạt trôi đi, hai làn xe cứ ào ạt chảy về phía trước như hai dòng suối nhỏ. Chẳng kịp nhớ…Tôi vốn chỉ là một kẻ lang thang , lạc loài giữa dòng đời vội vã, cứ đi hoài mà chẳng thấy cuộc đời gần hơn, chẳng thấy con đường nào thân quen…Và những khi ấy tôi vẫn thường nghe “Một cõi đi về” của ông , nghe hàng trăm lần mà vẫn không thể hiểu. Tại sao? Tai sao người nghệ sĩ ấy lại cứ phải suốt đời phiêu lãng, suốt đời đi trong cái dòng sông ấy – xa xăm và tĩnh lặng…

Âm nhạc của ông là một góc không thể thiếu trong những vội vàng, lo âu của cuộc sống. Nhũng quán Trịnh phổ biến như một nét văn hóa của người Việt. Một chiều mưa bay nhè nhẹ, vấn vương làn tóc ai rối, một người ngồi bên góc quán quen thuộc nhâm nhi ly cà phê nghe Diễm Xưa với " mưa vẫn mưa bay trên tầng thác đổ "...Tĩnh lòng mình lại để nghe một chút tự tình của tâm hồn. Một chút tấm lòng gửi cho người nghệ sĩ ấy, người suốt đời vẫn luôn tâm niệm " sống trong đời sống cần có một tấm lòng"... dù chỉ là để gió cuốn đi...

Trịnh Công Sơn đã đên bên cuộc đời này để làm một kẻ cuồng si. Vì yêu đến điên. Yêu đến say. Yêu đến mê… Bởi thế mà Trịnh sống, sống đi về phía cuộc đời “cho đời chút ơn”. Một thân phận bé nhỏ đã được sinh ra và được bao bọc, được chăm sóc rồi cũng bị hắt hủi, ghẻ lạnh, cay đắng bởi chính cuộc đời, nhưng rồi con người từ đó mà trưởng thành, mà biết yêu, biết sống…

Đã đến bên đời hãy cho cuộc đời này chút ơn, để những lóp phù sa mặn nồng vun đắp tâm hồn mình, dù đó có là một nỗi lòng tuyệt vọng, nhiều vết thương, như chính Trịnh đã từng viết “… tôi đã yêu cuộc đời này bằng nỗi lòng của một tên tuyệt vọng”

Hãy để cuộc đời nồng ấm hơn, để đưa bàn tay nắm lấy một bàn tay, để một đôi chân bước song đôi bên một đôi chân, để đôi môi hôn thật nhẹ một đôi môi, để nụ cười trao cho một nụ cười…, và để trái tim yêu trọn vẹn một trái tim… Con người rồi sẽ tìm thấy nhau trong cuộc đời này.

Cảm ơn người đã cho tôi đi trên đôi chân của chính tôi với lòng yêu dấu không bao giờ nguôi.

Cảm ơn đời đã cho tôi đến bên đời… để được sống trọn vẹn một kiếp người

Ngày 28, … xin thắp một ngọn nến buồn dẫn lối bước chân trở về cho linh hồn người nghệ sĩ ấy, để ông biết cuộc đời vẫn giành cho ông một ngôi nhà – ngôi nhà trong chính tâm hồn của chúng tôi, những người yêu ông tha thiết. Tri ân đến ông băng những tình cảm chập trùng, những đôi mắt hoen cay, những bước chân tĩnh lặng...

Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin về cuốn sách Anh sẽ lại cưa em nhé! - Tuyển tập những truyện ngắn - Blog radio được yêu thích nhất trên Blog Việt năm 2008 - 2009
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin về cuốn sách Anh sẽ lại cưa em nhé! - Tuyển tập những truyện ngắn - Blog radio được yêu thích nhất trên Blog Việt năm 2008 - 2009

Dù bạn đang dùng dịch vụ Blog nào, Blog Việt vẫn là người bạn đồng hành cùng cộng đồng Blogger Việt. Hãy chia sẻ những bài viết và đường link blog hay bạn muốn chia sẻ tới chúng tôi như thường lệ bằng cách gửi theo mẫu sau hoặc gửi email về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn

Chép link sau vào chương trình đọc Feed (RSS) để cập nhật những bài viết mới nhất của Blog Việt ngay tại Blog của bạn: feed://vietnamnet.vn/blogviet

a

,
Gửi cho bạn bè In tin này
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,