221
450
Bạn đọc - Pháp luật
bandocviet
/bandocviet/
803623
Hiện đại đường sắt: nên theo cách làm bưu chính viễn thông
1
Article
null
Hiện đại đường sắt: nên theo cách làm bưu chính viễn thông
,
Soạn: AM 796957 gửi đến 996 để nhận ảnh này

VN sắp vào WTO, xem ra chỉ có vài ngành không có vẻ chịu ảnh hưởng nhiều. Chẳng hạn như viễn thông. Tại sao? Vì nhà nước đã đầu tư cho tuyến cáp quang quốc gia. Ngành này cũng mạnh dạn bước qua một cuộc “đại phẫu” công nghệ khi từ bỏ analog để đến với digital. Họ cũng can đảm đào thải những kiến thức lạc hậu, học hỏi để đào tạo và tự đào tạo lại.

Lẽ nào ngành ĐSVN không dám bước qua mấy thanh tà-vẹt Pháp cuối thế kỷ 19 và vài đầu tàu Ấn Độ của nhưng năm 60 thê kỷ trước?

 

 

 

 

 Trong mấy ngày qua, nhiều bạn đọc tiếp tục bày tỏ mong muốn sớm hiện đại ngành Đường sắt Việt Nam, thâm chí có một nông dân xứ Nghệ sẵn sàng bán 3 con trâu góp tiền xây dựng đường sắt cao tốc

 

 Ho ten: Vũ Quang
Dia chi: Nghệ an
Email: Vuquang266@yahoo.com

: Là Nông dân:  Tôi sẵn sàng bán 3 con trâu góp tiền xây dựng đường sắt cao tốc

Tôi là một nông dân, thỉnh thoảng mới đọc tin trên mạng. Tuy nhiên, về vấn đề VN xây dựng ĐSCT thì tôi rất quan tâm theo dõi.

 Tôi ủng hộ ý kiến xây dựng ngay hệ thống ĐSCT vì:

 1. Việc xây dựng ĐSCT là một điều kiện thuận lợi cho sự liên kết với quốc tế, vì nó chuẩn hóa hệ thống đường sắt của VN với hệ thống của thế giới. Tàu hỏa có thể đi lại giữa các nước với nhau mà không cần phải chuyển đổi toa. Việc đó sẽ thúc đẩy kinh tế VN phát triển.

2. Nếu có hệ thống ĐS tốt, sẽ giảm thiểu được giao thông đường bộ, đồng nghĩa với việc: - Giảm TNGT (Lợi ích về xã hội, kinh tế) - Giảm thiểu lượng khói bụi do xe cộ thải ra (Lợi ích về môi trường, kinh tế) - Kéo dài tuổi thọ của hệ thống đường bộ (Lợi ích về kinh tế) - Là một hệ thống giao thông quan trọng trong lĩnh vực quốc phòng, song song với hệ thống đường bộ (Lợi ích về quốc phòng).

 3. Về kinh phí xây dựng: Không đáng lo ngại thông qua thực hiện những việc sau: - Vay thế giới. - Huy động nhân dân thông qua trái phiếu. - Kiểm soát tốt nguồn vốn (Không để tái diễn tình trạng PMU 18).

 Về cá nhân tôi, nếu Chính phủ phát hành trái phiếu, tôi sẵn sàng bán 3 con trâu để mua ủng hộ. Và rất mong muốn những điều ước trên thành hiện thực

 Kính bút.

 

 Ho ten: Trà Hồ Minh Vũ
Dia chi: 155 trần Phú, TP Đà Nẵng
Email: minhvu_vn82@yahoo.com

Chúng ta nên làm từng bước, nhưng phải bắt đầu ngay !
Theo ý kiến chủ quan không chỉ của riêng tôi mà của hầu hết những hành khách đã từng đi tàu thì cơ sở hạ tầng của ngành đường sắt nước ta còn quá lạc hầu. Chúng ta đang sử dụng tuyến đường sắt đã tồn tại gần 100 năm qua. Mỗi ngày nước ta tiêu tốn không biết bao nhiêu ngân sách cho việc nâng cấp và sửa chữa. Vậy tại sao chúng ta không đầu tư xây dựng mới. Ngân sách nhà nước không đủ...ta có thể làm từ từng Tỉnh, Thành phố lớn. Khi đã có mạng lưới các đầu mối chính hiện đại rồi, chúng ta sẽ tiến hành nối các tuyến lại mà thôi. 10 năm, 20 năm mới hoàn thành...có lẽ là vạy nhưng phải bắt đầu ngay từ bây giờ.

Ho ten: Trinh Vinh Quang
Dia chi: 422 cc Doc Lap A p Tan Phu Tan Quy TP HCM
Email: quangats@yahoo.com


THẦN TỐC ĐẠI THẦN TỐC:

 Tôi đã đọc bài viết của tác giả Quang Nghĩa .(02/06) Nếu nói như tác giả thì Việt nam chúng ta không bao giờ có thể phát triển ngang bằng với các nước trong khu vực chứ chưa nói gì đến tầm thế giơi Những phân tích và số liệu của tác giả chỉ dựa vào thực trạng chứ chưa nghĩ đến tương lai.Nếu nói về độ an toàn và môi trường thì ĐS là số một .khi mạng lưới ĐS hoàn thiện (1.435m) thì khối lượng chuyên chở của nó lớn như thế nào so với Đường hàng Không ,Đường Biển ?cả về Môi trường . Ngược dòng lịch sử trong hai cuộc kháng chiến, nếu không có quyết định SÁNG SUỐT ,TÁO BẠO VÀ CÓ TẦM CHIẾN LƯỢC là mở đường mòn Hồ Chí Minh thì liệu chúng ta có thể giải phóng được Dân tộc...? và ĐS cũng tương tự Để một đất nước phát triến thì Điện và giao thông phải tiên phong đi trước. Mà nói như tác giả Quang Nghĩa thì chờ Đất nước phát triển rồi mới phát triền giao thông (Đường Sắt nói riêng ).Nói như vậy liệu có mâu thuẫn? Vì vậy chúng ta phải làm một cuộc cách mạng ngành đường sắt ,để đưa đất nước đi lên ,đó cũng là nguyện vọng chung của mỗi người đân Việt nam .Mà ĐS là một đặc thù và rất riêng biệt .Đường Sắt của chúng ta đã quá lạc hậu rồi không thể chờ đợi 20-30 năm sau mới làm Khi đó liệu có nhà Đầu tư nào giám vào Việt nam khi mà việc vận chuyển hàng hóa rùa bò...? Chúng ta có thể làm tất để đưa đất nước đi lên .Dù có thể trả bằng xương máu.

 

Ho ten: Tom Bui
Dia chi: Sacramento USA
Email: tomvanbui@yahoo.com


 Giờ này nếu không làm là quá trể cho đất nước 
Đường Sắt VN cần được mở rộng và hiện đại hơn. Không một đất nước nào muốn phát triển mà cả 4 Hệ Thống Giao Thông (Thủy, Hàng Không, Sắt, Bộ) vẫn còn không được hiện đại hóa cả. Vấn đề này đúng ra nhà nước phải làm 20 năm trước. Giờ này nếu không làm là quá trể cho đất nước cũng như cho những thế hệ mai sau. Đã 30 năm rồi mà mình không có được môt hệ thống giao thông cho ra hồn nhục lắm đó các bạn ơi. Thua cả Thailand thì khoan nói chi tới Nam Hàn. Cứ để cho các công ty nước ngoài đấu thầu rồi mình cứ đó mà học hỏi. Quan trọng nhất là có dám nghỉ và làm cho tương lai không thôi. Hy vọng trong 5-10 năm nữa mình sẽ có những phương tiện giao thông hiện đại cho đất nước.

Soạn: AM 796951 gửi đến 996 để nhận ảnh này

Nguyễn Ly Ly
Dia chi: Hà Nội
Email: lycoles@yahoo.com

Đường sắt Việt Nam: Cần có tầm nhìn xa và dũng cảm

 

Đọc bài của ông Quang Nghĩa xong tôi thực sự thấy buồn. Với suy nghĩ như vậy  của một người trong ngành đường sắt thì đến bao giờ ĐSVN mới thoát khỏi lạc hậu. Đã có rất nhiều bài viết phản biện ý kiến của ông Nghĩa, tôi chỉ xin nêu ra một điểm, ông nói là khi đời sống nhân dân khá lên, họ sẽ chọn đi máy bay. Nhưng thử hỏi, có phải thành phố nào cũng có sân bay? Việc sẽ có ngày càng nhiều người dân ở các địa phương khác nhau đến làm ở các khu công nghiệp, thì 1 tuyến đường sắt nhanh, an toàn sẽ là sự lựa chọn của họ.

Người lãnh đạo cần phải có một tầm nhìn xa đối với ngành của mình. Tôi xin nêu một ví dụ về ngành bưu chính viễn thông nước ta. Vào khoảng năm 1992, khi đó lãnh đạo ngành bưu chính viễn thông quyết định đầu tư công nghệ hiện đại (công nghệ số) của Úc cho mạng điện thoại Việt Nam. Lúc đó tôi nhớ có rất nhiều bài báo chê trách, phê bình các nhà lãnh đạo là không hiểu tình hình đất nước đang còn rất nghèo, là quá lãng phí, nào là làm gì có mấy gia đình nào dùng điện thoại mà đầu tư một lượng tiền khổng lồ như vậy. Với điều kiện kinh tế Việt nam bấy giờ thì chỉ nên duy tu và cùng lắm đầu tư kỹ thuật quay số của Nga hiện thời. Quả thực lúc đọc các bài báo đấy, tôi (khi đó còn ít tuổi) cũng thấy lo lắng cho quyết định của các nhà lãnh đạo ngành viễn thông. Nhưng lãnh đạo ngành viễn thông lúc đấy đã rất kiên quyết triển khai kế hoạch. Và quả thực, sau khi áp dụng công nghệ mới, cùng với đời sống nhân dân khấm khá lên, số lượng thuê bao điện thoại cố định tăng trưởng một cách ngoạn mục. Viễn thông VN rút ngắn khoảng cách phát triển hàng thập kỷ so với các nước trong khu vực và trên thế giới. Có thể có nhiều người khi sử dụng sự tiện ích của điện thoại ở Việt Nam bây giờ, coi đó là sự tất yếu của đổi mới. Nhưng tôi thì luôn cảm phục sự nhìn xa và dũng cảm của các nhà lãnh đạo viễn thông lúc bấy giờ. Họ chính là tấm gương để các nhà lãnh đạo các ngành khác học tập trong quá trình đổi mới đất nước.

Với tấm lòng của một người dân yêu nước, tôi mong Quốc hội sẽ thảo luận và thông qua kế hoạch thay đổi ĐSVN. Con cháu của chúng ta sẽ vô cùng biết ơn những quyết định dũng cảm của các nhà hoạch định.

 

 

Ho ten: Khuê Việt
Dia chi: California
Email: khueviet@yahoo.com


Bước qua di sản thuộc địa


Tôi có vài suy nghĩ khi đọc bài của ông Quang Nghĩa:

 1. Việc đưa ra tổng vốn đầu tư của môt dự án kéo dài 20-25 năm như vậy để nói là quá lớn có phải là cách trưng dẫn số liệu tốt nhất hay không, hay là để lạc dẫn dư luận?

 2. Quy hoạch là đi trước, dĩ nhiên! TP. HCM ngày nay cơ sở hạ tấng quá tải vì chúng ta bỏ lơ quy hoạch mấy chục năm. “Hòn ngọc Viễn Đông” này vốn dĩ đuợc quy hoach cho 3 triệu dân, bây giờ phải chứa hơn 7 triệu. Vì vậy không có giải pháp tổng thể nào có thể cứu vãn nổi các căn bệnh “nước, điện, cống, đường” mà chỉ là những biện pháp tình thế. Chưa nói đến cái khổ của người dân và sự e ngại của các nhà đầu tư, kinh phí hàng năm của nhà nước bỏ ra để nâng cấp tạm thời cũng không nhỏ. Phòng bệnh lẽ nào đắt hơn chữa bệnh chăng?

 3. Tỉ trọng của ĐSVN trong vận tải ở VN nhỏ là vì nó yếu kém và đắt đỏ hay vì nền kinh tế quốc dân và người dân không co nhu cầu?

 4. Không ai cấm chúng ta tối ưu hoá các tuyến ngắn như Nha Trang - Sài Gòn, Huế - Đà Nẵng, Hà Nội - Cao Bằng. Không lẽ tàu chỉ có thể chạy tuyến Hà Nội - Sài Gòn? (Xin xem lập luận 400-700km)

 5. Hành lang an toàn cho đường tàu VN đã có sẵn, sao không chịu phát huy để có thể quy hoạch các đô thị và khu công nghiệp vệ tinh? Đừng để phát triển thiếu đồng bộ và manh mún.

 6. VN là nước có mật độ dân số cao và tương đối còn nghèo, giao thông đường bộ không thể là giải pháp duy nhất hũu hiệu, hàng không thì càng không. Giao thông đường sắt rõ ràng là thuận tiện vì nó có thể phục vụ mọi tầng lớp đối tượng cùng một lúc. Khối lượng hàng hóa có thể vận chuyển thì chỉ đứng sau hàng hải nhưng lại nhanh và an toàn hơn.

 7. VN sắp vào WTO, xem ra chỉ có vài ngành không có vẻ chịu ảnh hưởng nhiều. Chẳng hạn như viễn thông. Tại sao? Vì nhà nước đã đầu tư cho tuyến cáp quang quốc gia. Ngành này cũng mạnh dạn bước qua một cuộc “đại phẫu” công nghệ khi từ bỏ analog để đến với digital. Họ cũng can đảm đào thải những kiến thức lạc hậu, học hỏi để đào tạo và tự đào tạo lại. Lẽ nào ngành ĐSVN không dám bước qua mấy thanh tà-vẹt Pháp cuối thế kỷ 19 và vài đầu tàu Ấn Độ của nhưng năm 60 thê kỷ trước? Ông Quang Nghĩa nghĩ sao nếu chính phủ đầu tư đường sắt khổ lớn (như đã đầu tư tuyến cáp quang) rồi cho khai thác cạnh tranh như viễn thông ngày nay? Tôi thì nghĩ rằng người dân sẽ có hơn một lựa chọn như lựa chọn của hôm nay. Vài suy nghĩ rời rạc xin gửi tới ông và bạn đọc Vienamnet lời chào vạn khang.

 

 

Hiện đại hoá Đường sắt Việt Nam, có được phép chậm trễ?

Tôi là Duy Đinh, hiện đang học tập tại Đức. Trước hết xin nói là tôi rất quan tâm đến vấn đề đổi mới hệ thống đường sắt Việt Nam, và trước đây đã từng viết nhiều bài tới VNN và một số báo Online khác đề nghị mở diễn đàn tranh luận để thúc đẩy ngành đường sắt sớm cải tổ. Tôi rất đồng tình với ý kiến của kỹ sư  Trần Đình Bá  về việc cấp tốc hiện đại hoá ĐSVN, tuy rằng có lẽ vẫn cần chi tiết hoá thêm dự án này trước khi đi vào thực hiện.

 Đọc xong bài "có tính bào chữa" của ông Quang Nghĩa ở TCĐS, tôi rất muốn được nêu ngay ý kiến của mình, tiếc rằng thời gian chưa cho phép, vậy chỉ xin nêu lên vài điểm nhỏ như sau:

 - Ông Nghĩa nêu một lý do về "lượng hành khách chưa đủ để xây dựng tuyến đường 1,435m", điều này hoàn toàn thiếu cơ sở:

 thứ nhất, chính hệ thống ĐS lạc hậu, chậm chạp hiện nay là một nguyên nhân cản trở sự đi lại của nhân dân và lưu thông giữa các vùng của đất nước (dù rằng rất nhiều người, và bản thân tôi, muốn sử dụng ĐS làm phương tiện đi lại, nhưng với thực trạng hiện nay thì đành chịu). Nếu là hệ thống ĐS hiện đại, thì chắc chắn số lượng hành khách sẽ tăng gấp bội, điều hiển nhiên ở bất cứ một nước phát triển nào (như ở Đức này chẳng hạn).

 Thứ hai, nói lượng khách và nhu cầu vận chuyển hàng hoá không đủ là thể hiện tầm nhìn rất hạn hẹp. Nói ví dụ, hiện nay nước ta đang đầu tư xây dựng hàng loạt trung tâm kinh tế-xã hội suốt từ Bắc vào Nam (từ khu Nghi Sơn- Thanh Hoá đến Vinh, Dung Quất, Đà nẵng, Nha Trang....). Chỉ chừng 5 năm nữa sẽ hình thành một dãy dài các trung tâm CN, kèm theo đó là các khu dân cư lớn. Thử hỏi lúc đó giao lưu bằng đường bộ có đáp ứng được không, và nhu cầu giao lưu ĐS có tăng gấp nhiều lần không? Tôi cho rằng, một tuyến ĐS hiện đại sẽ không chỉ thúc đẩy mạnh mẽ mà còn là một điều kiện cần thiết cho việc hình thành các khu KT liên kết chuỗi Bắc-Nam như vậy. Việc ông Nghĩa so sánh với xây dựng ĐS ở Nhật cũng không thuyết phục, không phản ánh được thực chất vấn đề. Nhật là nước có hệ thống đừơng bộ thuộc hàng hiện đại nhất thế giới, nhưng đồng thời từ hàng 2 thập kỷ đến nay đã sở hữu hệ thống ĐS hiện đại cũng hàng nhất với đường tàu cao tốc trên 300 km/h nối liền hầu hết các thành phố. Ở Tokyo chẳng hạn, số lượng lớn người dân làm việc ở trung tâm đều sống ở ngoại ô cách xa hàng trăm km, mỗi ngày họ đều đi vào trung tâm làm việc bằng tàu điện (tàu vừa nhanh, vừa đúng giờ). Phần đông người dân đi lại cũng bằng tàu điện (Nhật giống VN ở chỗ dân số đông, nếu ai cũng đi bằng ô tô thì chắc tắc hết đường).

Nếu xây dựng ĐS mất thời gian như vậy, thì càng cần phải làm ngay, không thể để đến 20 năm nữa mới bắt đầu.

Hay ngành ĐS định để 20 năm nữa, khi vừa "cải tạo, nâng cấp" xong tuyến đường khổ 1m hiện nay thì lại phá đi, bắt tay xây mới tuyến 1,435m (như hàng loạt công trình khác: nâng cấp cảng Sài Gòn... cho thấy).

 Với tầm nhìn hạn chế như vậy, khi đó ngành ĐS sẽ tụt hậu thêm hàng thế kỷ nữa so với hiện nay. Tư duy "đi trước đón đầu", sử dụng công nghệ tiên tiến được ứng dụng ở trong ngành ĐS thế nào? Ông Nghĩa lấy lý do đầu tư lớn để biện minh cho việc chưa đầu tư làm mới hệ thống ĐS, tôi cho là kém thuyết phục. Vì rằng số vốn 45 tỷ USD (cứ tạm cho là vậy) như ông Nghĩa nói là đầu tư trong 15 năm, mỗi năm chỉ khoảng trên 2 tỷ, điều này không chỉ hiện thực, mà hoàn toàn có thể, nhất là khi GDP của nước ta hàng năm đều tăng lên.

 Và dù có tốn kém, thì Việt Nam vẫn phải cấp thiết, CẤP TỐC bắt tay vào xây dựng hệ thống ĐS mới, ngay từ bây giờ, vì lợi ích của việc này là hết sức TO LỚN, CHIẾN LƯỢC.

 Tôi chắc rằng chưa kể đến việc người dân sẵn sàng ủng hộ, đóng góp (qua các hình thức hợp lý) mà chắc chắn cũng sẽ được sự quan tâm của các nhà đầu tư trong nước và nước ngoài. - Tôi không biết suy nghĩ như của ông Quang Nghĩa có đại diện cho suy nghĩ các vị lãnh đạo TCĐS, bộ GTVT và các nhà quản lý cao cấp hơn không? bởi nếu như vậy thì thực sự NGUY HIỂM cho sự phát triển của đất nước. Nói là "nguy hiểm" là đúng, vì những tầm nhìn như vậy sẽ CẢN TRỞ sự phát triển đi lên của đất nước, không cho phép nước ta vượt lên, đuổi kịp và sánh vai với các nước phát triển khác.

Muốn phát triển lớn, phải có tu duy, tầm nhìn lớn. (Và muốn vậy, chí ít cũng nên học hỏi từ những người đi trước mình).

- Đừng để cứ mãi "ngủ trên giường chiếu hẹp. Giấc mơ con đè nát cuộc đời con".

- Nhu cầu phát triển của Việt nam ta hiện nay ngày càng cấp thiết, và không thể bị cản trở bởi những tư duy lạc hậu. Nếu ai đó, trong phạm vi trọng trách của mình, tự lượng sức mình không đáp ứng được yêu cầu thì nên để người có khả năng hơn làm thay, đừng cản trở đà phát triển của đất nước.

 Đó mới là thể hiện tinh thần dân tộc, thể hiện lòng yêu nước thực sự mà hoàn cảnh hiện nay đang đòi hỏi hơn bao giờ hết.

-Phải cấp tốc bắt tay vào hiện đại hoá ĐS Việt Nam. Chậm ngày nào tức là làm chậm sự phát triển của đất nước ngày đó.

  
 Các thông số cơ bản của tuyến đường sắt AustralAsia:

 (Theo nguồn: http://www.aarc.com.au/aarc/info/construction.html#construction)

 Các thông số cơ bản: Chiều dài tuyến: 1420km Chí phí: 1,3 tỷ đô la Úc hay khoảng 10triệu VND/1m dài (theo tính toán của BGTVT, Việt Nam cần 300 triệu để xây 1m dài đường sắt khổ 1,435m) Thời gian: bắt đầu đặt ray: 4/2002, kết thúc: cuối năm 2003 Các thông xây dựng: Khối lượng đất đá: 15 triệu m3 Lượng đá rải ballast: 2,8 triệu m3 Chốt đường ray: 8 triệu cái Bê tông dự ứng lực: 100.000m3 Cầu: 90 cái Các vị trí cần bố trí cống: 90 Số lượng cái mối hàn nối: 100.000 Tổng khối lượng sắt kết cấu: 3.500 tấn Tổng khối lượng sắt đường ray: 146.000 tấn Tà vẹt bê tông: 2 triệu

Thông số kỹ thuật: Bề rộng đường ray: 1,435m Tà vẹt: bê tông dự ứng lực, 280kg Khoảng cách tà vẹt: 700/720mm Tải trọng trục xe: 23 tấn Độ nghiêng tối đa: 1,2% Loại đường ray: 50kg AS 1085.1 Tốc độ thiết kế tối đa: 115km/h Tốc độ hoạt động: 80km/h (lưu ý, tốc độ tàu chạy kinh tế nhất, theo báo cáo này, là khoảng 90km/h)

Ho ten: Nguyễn An 
Email: An_nguyen1975@yahoo.com

 

  Ý kiến của bạn?

 

 

 

 

 

 

 

,
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,
,
,
,