,
221
7121
Truyện Online
truyenonline
/blogviet/truyenonline/
1033725
Đồng hồ điểm 12 tiếng… trái tim em vỡ òa
1
Article
7021
Blog Việt
blogviet
/blogviet/
,

Đồng hồ điểm 12 tiếng… trái tim em vỡ òa

Cập nhật lúc 10:11, Thứ Năm, 14/02/2008 (GMT+7)
,

Lời tác giả: Viết cho ngày 14/2 Câu chuyện có thể hư cấu, có thể không có thật nhưng nhân vật cô gái trong truyện tôi đã lấy nguyên mẫu từ một cô gái giữa đời thường. Em rất thông minh, lanh lợi, có đôi tay khéo léo, chăm chỉ nhưng mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo: bệnh Xương thuỷ tinh. Em sống cùng gia đình ở khu chợ Kim Liên, Đống Đa, Hà Nội. Tôi khâm phục Em (tên thật cũng là Thương) bởi sự vượt khó vươn lên và niềm tin yêu cuộc sống. Cũng mấy năm rồi chưa gặp lại. Hy vọng qua bài viết này nhờ mọi người trong cộng đồng Blog Việt quyên góp, ủng hộ tặng Em một chiếc máy vi tính. Tôi tin, Em sẽ làm được nhiều việc và cuộc sống sẽ có ý nghĩa hơn rất nhiều khi Em có máy. 

Hình ảnh: Deviantart
Hình ảnh: Deviantart

Vỡ…

(Truyện Online) - Bờ Hồ ngày đầu xuân, rực rỡ cờ hoa và chật chội người qua lại. Em chọn cho mình một góc khuất cạnh quán café Hapro. Em biết quán này từ những lần cùng Bà đi bán dạo. Nghe chị Linh nói đây là nơi duy nhất ở Hà Nội có café pha theo kiểu Sài Gòn: nhiều đá, nhiều sữa và giá cũng phải chăng.

Hôm nay Anh về nước thăm gia đình sau ba năm du học tận trời Tây và cũng là để gặp Em sau gần ba năm quen, nhớ rồi hẹn hò qua mạng.

Mới đầu cả hai cũng chỉ nghĩ kết bạn với nhau cho vui. Anh ở nơi xứ người cô đơn, lạnh và thiếu tình quê. Em một mình sống giữa Hà thành lo chuyện mưu sinh cơm áo.

Em có nhiều nick, và lập nhiều Blog. Em muốn thử sống bằng nhiều cuộc đời trên mạng. Để thấy rằng cuộc sống này còn có nhiều ý nghĩa và rất đáng yêu. Những trang viết Em đều gửi cả tâm hồn và những nỗi niềm trong đó.

Một ngày nọ Em nhận được lời chào kết bạn từ anh với một nick name đầy kiêu ngạo: Lãng tử Hà thành. Em đáp lại bằng sự chân thành của một cô gái trẻ đang khát khao cuộc sống. Vậy mà đã gần ba năm… Ba năm, Em đã rất hồi hộp mỗi khi mở máy, và thật lạ bao giờ cũng nhận được lời chào dễ thương cùng khuân mặt cười của Anh: Bé con! Một ngày mới tốt lành!

Em chào lại bằng cả niềm hân hoan cùng khuân mặt cười hết cỡ mà chị Linh vẫn bảo là cười nhe răng.

Anh luôn gợi cho Em trí tò mò khi đưa Em đến mọi miền Anh đã từng đặt chân qua những lời kể chân thành, giản dị và pha chút hài hước. Kết thúc câu chuyện bao giờ cũng là: Mời các bạn đi ngủ để giữ sức khoẻ, ngày mai tôi kể tiếp!

Em rất ghét nói dối và không bao giờ cho phép mình nói dối nhưng với anh thì ngược lại. Khi Anh nói Anh muốn nhìn thấy Em qua những tấm hình, chẳng còn cách nào khác Em đã lấy ảnh chị Linh gửi cho Anh. Chị Linh là chị họ rất thân với Em. Chị thông minh, xinh đẹp và đã từng là hoa khôi trường Luật. Rồi trong những câu chuyện sau đó Em đã lấy nguyên mẫu cô Luật sư trẻ trung, nhanh nhẹn đang làm việc trong một công ty Luật của nước ngoài ở Hà Nội ra để trò chuyện với Anh.

Ngày nối ngày Em đã cảm thấy không thể thiếu vắng Anh qua những câu chuyện cuộc sống, chuyện công việc, học hành. Nỗi nhớ cứ lớn dần trong Em. Em khát khao được yêu, khát khao cuộc sống như những người bình thường. Em đã nhận lời tỏ tình của Anh trên mạng vì lẽ đó và cũng vì Em nghĩ Em sẽ chẳng bao giờ gặp Anh. Em mượn thế giới ảo để sống cuộc đời thật của mình như vậy.

Hình ảnh: Deviantart
Hình ảnh: Deviantart

10h30. Khách đã chật kín các bàn. Em ngồi trên chiếc xe lăn cạnh hàng rào sắt phía bên ngoài. Em đã nhờ cô phục vụ đặt sẵn một chiếc bàn nhỏ nơi góc quán nhìn ra Bờ Hồ. Trên bàn là ly café uống dở và một bông hồng đỏ thắm. Ngoài kia tháp Rùa rêu phong trầm mặc. Rặng Liễu rủ xuống mặt Hồ như một bức rèm mỏng nhẹ đưa trong gió. Không biết hương hoa Sữa vẫn còn vương vất hay do Em tưởng tượng mà bỗng dưng Em thấy một mùi thơm nồng ấm. Lạ thật, bây giờ là mùa Xuân, sao còn thoảng hương hoa Sữa? Có lẽ do Em quá hồi hộp và chờ đợi để được nhìn thấy Anh mà tưởng tượng ra chăng?

11h. Anh xuất hiện với phong thái đàng hoàng chững chạc khác hẳn vẻ phong trần lãng tử trong những bức ảnh Anh gửi qua mạng cho Em. Bộ Comple mầu ghi sáng tôn thêm vẻ lịch lãm và làm khuân mặt anh nổi bật. Đôi mắt sang và vầng trán thông minh lanh lợi…Một tay Anh xách laptop, tay kia cầm con Búp bê bằng len xinh xắn. Con Búp bê bằng len với đôi mắt chớp chớp và hai bím tóc vàng rung nhẹ tự tay Em làm và gửi tặng Anh. Tim Em như có ai bóp nghẹt. Con Búp bê trên tay Em rơi xuống tự lúc nào. Em đã đan và chau chuốt hàng tháng trời mới xong đôi Búp bê tình yêu ấy. Em gửi Anh bé Búp bê gái, giữ lại cho mình Búp bê trai. Đó cũng là vật kỷ niệm để Anh và Em nhận nhau giữa Hà thành sôi động và người đông như mắc cửi này.

Bức rào thưa bằng sắt uốn cầu kỳ đã giúp Em chốn được ánh nhìn của Anh. Mà cũng đúng thôi, Anh đang mải tìm một hình bóng xinh đẹp thướt tha trong tà áo dài tím như lời hẹn chứ đâu để ý đến một con bé tật nguyền đói khổ như Em. Em đã hẹn Anh không mang theo điện thoại để tăng phần lãng mạn, hồi hộp và dành cho nhau sự bất ngờ.

Em là Gió, là Mây, là Trăng gầy, Trăng vỡ, là Mặt trời, là ảo ảnh… và nhiều nhiều nick name khác nữa. Trên mạng, Em có thể thay đổi họ tên, có thể  “diễn” nhiều vai, giống như con tắc kè biến đổi được nhiều mầu sắc. Ừ, mà trên mạng mấy ai nào quan tâm đến điều ấy. Anh cũng vậy. Anh chỉ biết Em qua một cái tên. Em nói Em thích bài hát Bông hồng thuỷ tinh của Trần Lập nên Em lấy nick là Bông hồng thuỷ tinh. Đơn giản vậy, nhưng Anh có biết cái tên đó chính là con người thật của Em: Mong manh và dễ vỡ.

Mời bạn click vào đây để nghe ca khúc Bông hồng thủy tinh
Mời bạn click vào đây để nghe ca khúc My Valentine

16h chiều. Quán chật chội và nồng nặc khói thuốc. Anh đã gọi đến ly café thứ bốn. Vẻ sốt ruột hiện rõ trên khuân mặt thông minh nghiêm nghị. Một cơn gió từ Hồ thổi vào, Em co người trong cái lạnh. Anh bước ra ngoài đến bên Em bắt chuyện. Em cúi gằm mặt, tay nắm chặt con búp bê len.

- Bé con, sao Em có cái này?- Anh đưa tay chỉ con búp bê trai trong tay Em và chìa con Búp bê gái có hai bím tóc xinh xinh ra: Một đôi phải không?

-  Vâng- Em lí nhí - Sáng nay có một chị ngồi ở bàn anh ngồi lúc nãy cho Em - Em buộc phải nói dối.

Anh thở dài như nói với chính mình: Vậy là cô ấy đã không lỗi hẹn. Chắc vì một lí do gì. Thôi, mình cố đợi…

Em cảm nhận được nỗi buồn dâng trào trong ánh mắt và tiếng thở dài của Anh. Muốn nói một câu gì để động viên an ủi mà không thể, người Em run bắn. Cũng may Anh không để ý.

Em và anh đã nhanh chóng thân nhau qua những câu chuyện mong giết thời gian chờ đợi.

 ...

22h đêm. Những người khách cuối cùng đã đứng dậy thanh toán tiền. Anh cũng uể oải bước ra ngoài. Bờ Hồ rực rỡ ánh đén. Phía xa xa Đền Ngọc Sơn lung linh huyền ảo.

- Ô, bé con, sao vẫn ngồi đây?

- …Em im lặng

- Nhà Em ở đâu để Anh đưa Em về?

- …

- À, mà từ trưa đến giờ Anh và Em chưa ăn gì nhỉ.

Em muốn nói với Anh thật nhiều điều mà không thể. Từ sang đến giờ cả Em và Anh đã ăn uống gì đâu. Bụng Em đói cồn cào và tức anh ách. Thấy phục sự chịu đựng của mình và cũng quá bất ngờ vì sự chờ đợi của Anh. Chợt nhớ, thỉnh thoảng chị Linh cho Em ra phố Đinh Liệt ăn Mì Vằn thắn, Em muốn rủ Anh đi ăn cùng nhưng ngĩ đến bản thân…

Em xin phép không ăn và nhờ anh đẩy xe đi một vòng Bờ Hồ trước khi về nhà.

…Mẹ sinh Em ra trong mùa đông lạnh giá, mùa đông của thời bao cấp khó khăn chồng chất khó khăn. Mẹ là con gái Hà thành chính gốc, vì yêu bố đã tình nguyện lên giảng dạy ở miền núi phía Bắc nơi đơn vị Bố đóng quân. Bố đã đi qua cuộc chiến tranh chống Mỹ ở chiến trường Miền Nam rồi lại ra Bắc. Sau này Em nghe Bà kể về ngày sinh Em - cái ngày khủng khiếp vĩnh viễn cướp đi cuộc sống của mẹ trên cõi đời. Trạm xá cách nhà gần 10 cây số, những người hàng xóm đã cáng mẹ trên một chiếc võng bộ đội buộc qua một cây tre nối với hai chiếc xe đạp cà tàng. Mưa, đường trơn lầy lội. Họ đã không kịp đưa mẹ đến nơi khi chiếc cáng bị tuột một đầu và cả mẹ và Em lăn xuống dốc. Máu ra xối xả. Mẹ lịm đi. Em được mổ từ bụng mẹ sau đó gần nửa giờ. Nhưng Em mãi mãi chẳng bao giờ nhìn thấy mẹ.

Em sống với Bà ngoại bởi một thời gian sau thứ chất độc mầu da cam đã biến Bố thành điên dại và bỏ đi đâu biệt tích. Cuộc sống của hai bà cháu thật vất vả. Bà đã phải bán cả ngôi nhà phố cổ Hàng Bạc để có tiền chạy chữa, thuốc thang cho Em. Từ khi mới sinh Em bị một căn bệnh quái ác: Xương thuỷ tinh. Bất cứ một va chạm, một cử động nhẹ đều ảnh hưởng đến xương. Cảm giác đau nhói và buốt đến tận cùng đã theo suốt tuổi thơ Em mỗi lần xương vỡ. Cuộc sống của hai bà cháu gắn liền với bệnh viện…

Vòng Hồ Hoàn Kiếm như dài mãi bởi những câu chuyện của Em. Hàng kem Tràng Tiền đã đóng cửa nhưng phía ngoài vẫn còn vài quầy bán lẻ ăn theo thương hiệu này. Một vài đôi tình nhân nép vào nhau cùng xuýt xoa khen kem ngon trong giá lạnh. Giọng Anh trầm buồn:

- Cô ấy hẹn Anh đưa đi ăn Kem và dành cho nhau một đêm đi bộ phố cổ trước khi Anh quay về Úc. Anh còn học hai năm nữa…

Em thở dài và lảng sang chuyện khác. Phía trước nhà hát Lớn vẫn sáng đèn. Đêm diễn chào xuân của một nghệ sĩ tên tuổi. Em thèm lắm một lần được ngồi trong nhà hát thưởng thức chương trình nghệ thuật nào đó cùng anh. Có lẽ chẳng bao giờ điều ước đó thành sự thật anh nhỉ?

Em lại liến thoắng biết bao chuyện để Anh quên đi chuyện lỡ hẹn, để Em không giấu những giọt nước mắt tủi hờn và để Em và Anh không còn khoảng cách. Đoạn đường từ vườn hoa Bát Cổ qua đê sông Hồng có biết bao cô gái dầm mình giữa sương giá mong kiếm đựoc một người khách qua đường. Những khuân mặt loè loẹt son phấn, những chiếc áo cổ không thể hở hơn dù trời đang dưới 10 độ C. Mới đầu xuân năm mới mà sao các cô đứng đây nhiều thế? Em nhẩm đếm, dễ có đến hàng trăm cô, có khi hơn. Chợt buồn, sao họ khoẻ mạnh, lành lặn chân tay thế mà không tìm một việc gì làm có ích mà lại đi làm cái nghề này?

Nhà Em nằm trong ngõ nhỏ phía ngoài đê sông Hồng. Căn nhà cấp bốn xập xệ qua bao mùa mưa lũ. Phía trước là mảnh sân nhỏ cùng giàn hoa sao với những bông li ti đỏ chói . Bà đợi sẵn ở cửa từ bao giờ. Vẻ sốt ruột trên khuân mặt Bà biến mất khi Anh lễ phép chào Bà và bế Em ra khỏi xe vào nhà. Anh bế mạnh, hình như xương Em lại vỡ. Phía dưới nách và cánh tay nhói đau. Em nhăn mặt nhưng cố gượng cười: Bà ơi, đây là anh Nguyên, người bạn cháu mới quen…

Bà cười móm mém đầy vẻ tự hào:

- Chả giấu gì Anh, Em nó bị bệnh xương thuỷ tinh, Từ bé ở với Bà, mọi người quên cả tên của nó, thấy tội nghiệp cứ gọi là con bé Thương. Hăm sáu rồi đấy mà như trẻ lên năm. Ngày bé bà vất vả với nó lắm, cứ vô ý xương lại vỡ. Sau quen dần, Em nó cũng lớn tự biết chăm sóc bản thân và Bà cũng đã có kinh nghiệm. Rõ khổ, bà chép miệng thở dài. Được cái Giời thương cho nó trí thông minh và sáng dạ hơn người.  Chẳng đi học bao giờ nhưng viết văn, làm thơ hay lắm. Lại rất khéo tay…

Rồi Bà chỉ vào những món đồ lưu niệm treo khắp nhà: Em nó tự làm để bà bán đấy. Mấy năm trước hội chữ thập đỏ của Thành phố đến thăm có tặng cho Em một cái máy vi tính. Có máy nó tự mày mò học và nhờ cái con bé Linh chị họ nó dạy. Con Linh rất thương Em, ngày ngày đến đây giúp Bà làm việc, dạy Em học và nó còn nối mạng để Em mở mang hiểu  biết, rồi kết bạn. Em nó có thêm rất nhiều niềm vui và cuộc sống cũng ý nghĩa hơn nhờ những người bạn ở khắp mọi miền- Bà nói một tràng dài- Tội nghiệp, sáng nay con bé cứ nằng nặc đòi Bà đưa ra Bờ Hồ và dặn nếu 11h đêm chưa thấy cháu về thì bà gọi điện nhờ chị Linh ra đón cháu. Hôm nay nó hẹn gặp một người bạn từ nước ngoài về. Nghe nói quen nhau trên mạng đã 3 năm rồi…

Đồng hồ điểm 12 tiếng…

Em cố vịn ghế đứng dậy, không cảm thấy bên trong những mảnh xương đang lạo xạo, vỡ.

Trái tim Em vỡ oà…

                                                     Những ngày đầu Xuân 2008

Truyện ngắn của Hà Linh Ngọc: “Đứng dậy sau khi ngã, nỗi buồn nào cũng sẽ qua…”

Ho ten: Mây mà không phải là mây trên trời
Dia chi: Hà Nội
Email: thanhvanhp87@gmail.com
Tieu de: Tôi đã khóc khi đọc câu chuyện này
Noi dung: Câu chuyện thật cảm dộng nhưng bản thân tôi lại rất hoài nghi rằng nếu người con trai kia biết sự thật về cô bé mà mình quen trên mạng là một người tàn tật, mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo, cảm giác của anh sẽ thế nào? Tình cảm của họ sẽ ra sao? sẽ tiến triển tốt đẹp hay sẽ chỉ còn là tình bạn đơn thuần trên internet? Người con trai kia có đủ yêu thương để gắn bỏ, che chở và sưởi ấm cho cuộc đời người con gái bé nhỏ, tội nghiệp trong khi anh là người có tương lai, là mẫu người mà tất cả phụ nữ trên thế giới này ao ước? Nếu thực sự, họ có thể đến với nhau và có một tương lại hạnh phúc thì tôi nghĩ rằng đây thực sự là chuyện cổ tích giữa đời thường, nhất là trogn xã hội hiện nay. Nhưng tôi cũng hy vọng có những chuyện tình như thế. Cuộc sống này sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu.

,
Gửi cho bạn bè In tin này
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,