,
221
7322
Kết nối bạn đọc
ketnoi
/blogviet/ketnoi/
1295955
Gửi tình yêu đã qua, tôi đã quen nhưng chưa thể quên…
1
Article
7021
Blog Việt
blogviet
/blogviet/
,

Gửi tình yêu đã qua, tôi đã quen nhưng chưa thể quên…

Cập nhật lúc 09:54, Thứ Ba, 17/08/2010 (GMT+7)
,
Blog Việt

Lời tác giả: “Gửi tặng những Tình yêu đẹp đã qua, gửi tặng những người đang độc hành trên con đường tìm bờ bến của riêng mình. Gửi tặng những yêu thương đã mất và kỉ niệm còn đọng lại.”

Gửi tặng Anh

Rồi một ngày “21”nữa lại đến như muốn thú nhận rằng, ta đang đếm nghĩa là ta chưa thể quên. Đâu nhanh đến thế và đâu dễ đến thế. Ta chỉ có thể tự nắm tay mình, tự kéo mình dậy và bước đi. Những bước đi run run khi vết thương vẫn chưa lành hẳn. Quá sâu và quá sắc. Có gì đó cứa vào tâm hồn ta như một vết cắt mãi mãi. Ta chỉ có thể biết thế nào là đúng, thế nào là sai, thế nào là nên và thế nào là không nên.

Mong manh lắm, cũng đã khác xưa nhiều. Cảm giác ấy vẫn tồn tại, những cái gọi là “vừa mới cũ” vẫn còn ve vảng đâu đây. Đã tỉnh sau cơn say nhưng khi nghe phảng phất men “rượu” thì vẫn còn chênh chao lắm. Ừ thì, vì ta là con gái, là con gái thôi nên không có đủ “mạnh mẽ và bản lĩnh như một người đàn ông” như anh đã nói. Dù sao như vậy cũng là quá tốt rồi. Phải thật chậm rãi, phải thật chắc chắn để mà đi tiếp.

Đôi khi, sự sợ hãi khiến ta chỉ muốn nhắm mắt lại mà đi. Không muốn nhìn về phía trước, không muốn ngoảnh mặt tìm phía sau, không muốn thấy sự ớn lạnh đe dọa từ những thứ xung quanh.
Ảnh minh hoaj: vi.sualize


Yêu cũng quen mà xa cũng quen(*), có cũng quen mà mất cũng quen” Phải tập cách quen để đối mặt với cuộc sống, phải tập cách quen để đi xuyên qua. Quen thôi chứ chưa hẳn là quên. “Quen” và “quên” vốn là 2 phạm trù hoàn toàn khác nhau. Nhưng một thứ ta có thể dần tập trong cuộc sống còn một thứ càng cố gắng thì càng không thể nào làm được. Có đôi khi vì quá quen mà ta nghĩ rằng mình đã quên. Nhưng chính thực tế, chính năm tháng và lòng mình sẽ cho ta thấy được có thực sự quên hay chưa. Khi ta quen với cảm giác một mình trên mọi con đường, khi ta không còn thấy ghen tỵ với bao đôi tình nhân trong ngày lễ lúc lang thang trên phố, khi ta quen với việc không một tin nhắn chúc ngủ ngon và chào ngày mới, khi ta quen với không một lời hỏi thăm hay nắm chặt tay trong cơn sốt miên man từ một người, khi ta quen với … quá nhiều thứ mà trước đây với ta là cả khung trời kỉ niệm và hạnh phúc….nghĩa là…ta vẫn có thể sống tốt được với cái gọi là “một mình”. Nhưng biết mình đã thực sự quên chưa hay chỉ là “ngộ nhận”. Những lúc trái gió trở trời ta có thấy hơi thở nặng nề hơn không? Những lúc đi ngang con đường cũ với những khung cảnh ngày ấy như chập chờn, những lúc nghe một bản nhạc ngày nào từ đâu vang lên…. ta có thấy buốt lòng không đây. Những lúc nhìn bao đôi vui đùa hạnh phúc ta có thấy mình của ngày xưa không, rồi thoáng trong đầu như một ước mong rằng từ phía sau có ai đó đưa tay níu lại mình. Khi vô tình có một bòng hình nào đó “trông rất giống” thoáng qua làm mắt ta dõi theo níu bước chân đi cùng một cách vô thức, khi thấy cái nickname quen thuộc lâu nay tắt ngắm giờ bỗng sáng lên với câu báo “...is now online” ta bỗng giật mình, như có một tia sét nào đó vừa đánh ngang tim làm ta chênh chao hơn bao giờ hết, không gõ nỗi một phím mà chỉ ngồi chết lặng từng giờ…. Và còn nhiều, nhiều điều như thế nữa để ta biết được rằng mình quên hay chưa. Nhưng đừng xấu hổ, đừng quá tự gượng ép mình, đừng quá mệt mỏi vì điều đó vì chỉ cần quen thôi ta đã giỏi lắm rồi.

Cuộc sống không phải là cố gắng níu giữ nhưng cũng không phải là xóa sạch hoàn toàn quá khứ. Cuộc sống là khi lấy quá khứ làm hành trang để tiếp tục bước đi. Những kỉ niệm vốn dĩ quá ngọt ngào nên mới để lại nhiều nỗi đau khi nó mất đi. Kỉ niệm, giúp ta biết cảm ơn và thấy cuộc sống của mình ý nghĩa hơn và nỗi đau cho ta bài học đi cùng năm tháng, âu đó cũng là “học phí cuộc đời”

Viết tặng anh, tặng bạn bè, tặng thiên hạ và tặng cho chính tôi!

Giờ đây, tôi cũng không ngại thú nhận với tất cả rằng “Tôi đã Quen nhưng tôi chưa thể Quên”

(*) Từ một bài viết trên Blog Việt.

  • Gửi từ email Tonhia.Thanh Nhỏ - tonhia.thanh@

Dù bạn đang dùng dịch vụ Blog nào, Blog Việt vẫn là người bạn đồng hành cùng cộng đồng Blogger Việt. Hãy chia sẻ những bài viết và đường link blog hay bạn muốn chia sẻ tới chúng tôi như thường lệ bằng cách gửi theo mẫu sau hoặc gửi email về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn

a

,
Gửi cho bạn bè In tin này
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,