,
221
7322
Kết nối bạn đọc
ketnoi
/blogviet/ketnoi/
1265322
Thì thầm 4: Chia tay là sự giải thoát hợp lý?
1
Article
7021
Blog Việt
blogviet
/blogviet/
,

Thì thầm 4: Chia tay là sự giải thoát hợp lý?

Cập nhật lúc 09:38, Thứ Năm, 25/03/2010 (GMT+7)
,

Blog Việt

Sân ga chiều muộn buồn và vắng vẻ hơn mọi khi. Hôm nay không phải là ngày lễ Tết, cũng chẳng phải dịp cuối tuần để mà người ta kéo nhau về. Tôi lặng lẽ bước qua những hàng ghế trống trải tìm chỗ của mình. Vậy là tôi đã quyết định rời Hà Nội!

Tiếng còi tàu phá tan bầu không khí đặc quánh nỗi buồn, tiếng động cơ xình xịch, con tàu chuyển bánh đưa tôi trở về miền gió Lào. Tôi đã xa Hà Nội thật rồi…

- “Tại sao em lại muốn về chứ. Ở đây em có anh, có cuộc sống mà biết bao người mơ ước. Em còn đòi hỏi điều gì?”

- “Nhưng em không chịu được sự bon chen, em không muốn mình cũng giống họ”…

Chuỗi ngày cuối cùng ở Hà Nội là những trận cãi vã triền miên giữa tôi và Long. Long cũng là người tỉnh lẻ mạnh mẽ và tham vọng. Vẻ bề ngoài hờ hững và lạnh lùng của anh đã thu hút tôi ngay từ buổi đầu gặp gỡ. Anh không đẹp trai nhưng đôi mắt thông minh và ánh nhìn sắc lẹm đã làm không ít trái tim thiếu nữ loạn nhịp. Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi tại sao anh lại chọn tôi, một con bé bình thường không có gì nổi bật giữa những cô gái nhan sắc quanh anh. Cuộc tình của chúng tôi thật đẹp nhưng cũng thật nhiều nước mắt. Tôi vốn là người mơ mộng và quen được nuông chiều, còn anh lại lạnh lùng và độc đoán. Chính sự trái ngược đó đã làm tôi không ít lần tổn thương bởi những lời nói vô tâm và áp đặt của anh.

- “Ăn cơm nào…cơm nào”

Tiếng nhân viên phục vụ làm tôi giật mình. Nhìn đồng hồ cũng đã gần 6 giờ tối, nhanh thật mới đó mà… “You never say goodbye…” chiếc điên thoại rung lên từng hồi, là bản nhạc tôi để riêng cho Long. “Em đang ở đâu vậy. Sao em lại xin nghỉ việc. em đang nghĩ cái gì thế hả? Anh đang ở chỗ làm của em . Em đến đây mau may ra còn kịp.” đầu óc tôi tối lại, tôi không còn nghe rõ lời Long nói...

Mời bạn click vào đây để nghe ca khúc Too soon to say goodbye

Ra trường, trong lúc tôi đang phân vân không biết nên về hay ở lại Long bất ngờ thông báo “Anh đã tìm được công việc cho em. Trái nghề một chút nhưng mà ổn định. Đợi anh củng cố chỗ đứng trong công ty cho vững rồi chúng ta tính chuyện lâu dài”. Từ khi yêu anh tôi đã mất dần tính phản kháng. Long quen sắp xếp trước tất cả mọi việc và bây giờ anh còn muốn lên lịch cho cả cuộc đời của tôi nữa.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình êm ấm và khá đầy đủ. Cuộc sống của tôi bị đảo lộn từ khi tôi xa nhà lên Hà Nội học. Chốn thị thành ồn ào, chen chúc đã gây cho tôi một cú shock rất lớn. Nhưng lâu đài màu hồng của tôi thực sự sụp đổ là khi tôi rời ghế nhà trường và bắt đầu tự lập. Môi trường công việc khẩn trương, gấp gáp, những đồng nghiệp bằng mặt nhưng không bằng lòng, việc làm không giống như chuyên ngành học đã thực sự làm tôi mất cân bằng. Trong khi tôi đang quay cuồng mất phương hướng thì Long lại bận rộn với những toan tính của mình. Đã biết Long là người tham vọng, muốn gì là phải cố cho bằng được, nhưng nhiều khi tôi vẫn gai người khi biết những thủ đoạn để đạt được mục đích của anh. Long vẫn thường bảo tôi “Vứt mấy cuốn tiểu thuyết của em đi. Cuộc sống không đơn giản như vậy đâu”. Vì anh tôi đã cố chấp nhận nhưng sao khó quá…

“Em đang trên tàu về nhà. Em xin lỗi nhưng em không thể chịu nổi cuộc sống như vậy. Hãy quên em đi anh nhé ”.

Giọng nói của tôi khô khốc, trái tim tôi đau nhói như có ai bóp nghẹn. Tôi biết là mình vẫn còn yêu anh nhiều lắm.

Ngày xưa cứ mỗi lần tôi nhức đầu hay cảm nhẹ là anh đã cuống cuồng, lo lắng. Anh vẫn thường xuyên gọi điện hỏi han tôi ăn gì, có đủ chất không, đi ngủ sớm để giữ gìn sức khỏe. Những cuộc điện thoại đã từng làm tôi cảm động đến chừng nào thì sau này lại khiến tôi căm ghét chừng ấy. Anh luôn áp đặt những suy nghĩ của anh vào tôi khiến nhiều lúc tôi thấy ngột thở.

Ảnh minh hoạ: Raysoda - Mời bạn click vào đây để nghe ca khúc Too soon to say goodbye
Khi tôi dẫn anh về nhà ra mắt ba tôi mừng lắm. Ba bảo anh là người đàn ông tốt và sẽ là bờ vai vững chãi cho tôi, còn mẹ thì chỉ thở dài. Mẹ bảo Long tốt nhưng không hợp với tôi. Mẹ vốn là người sâu sắc và tinh tế. Bà truyền cho tôi tình yêu văn thơ nhưng tôi lại không học được ở bà sự cân bằng giữa cuộc sống và sách vở. Chính điều đó đã tạo ra bi kịch giữa tôi và Long.

Đầu dây bên kia vẫn im lặng. Tôi không thể hình dung nổi khuôn mặt của Long lúc này. Sự phản kháng của tôi có lẽ là quá bất ngờ với Long. Tôi biết anh không phải là người quá mạnh mẽ. Đằng sau cái vẻ bất cần hờ hững của anh là một tâm hồn nhiều vết thương. Tuổi thơ của anh chứng kiến sự tan vỡ của bố mẹ và sự ghẻ lạnh của người mẹ kế. Những năm tháng đó đã luyện cho anh vẻ ngoài gai góc và lì lợm. Anh khước từ mọi sự giúp đỡ của bố, tự mình xoay xở và bám trụ lại thủ đô cho dù bố anh cũng là một vị quan chức có vai vế của tỉnh. Anh muốn quên đi quá khứ, quên đi nỗi đau của riêng mình bằng cách lao vào công việc và dành hết tình yêu cho tôi. Nhưng một lần nữa tôi lại làm đau anh…

“Được. Rồi em sẽ phải hối hận vì quyết định của mình. Nhất định em sẽ hối tiếc.”

Long tắt máy không một lời chào. Nước mắt tôi đã cạn khô. Câu nói cuối cùng của Long cứ lởn vởn mãi trong đầu tôi. Đến bây giờ tôi vẫn không biết rằng quyết định của tôi có đúng hay không, nhưng tôi chắc rằng nếu tôi còn ở bên anh thì cả hai chúng tôi sẽ không thể có hạnh phúc. Mẹ tôi nói đúng, tôi và Long không hợp nhau. Sự yếu đuối của tôi sẽ là vật cản trên con đường danh vọng của anh. Chia tay là sự giải thoát hợp lí cho cả hai dù rằng tôi và anh đều bị tổn thương.

Điện thoại lại đổ chuông kéo tôi về với thực tại. Trên màn hình điện thoại là dòng chữ My family. Đúng rồi cũng đã hơn 9 giờ tối, nhân viên trên tàu đã nhắc nhở hành khách xếp lại đồ đạc tư trang cá nhân. Chắc giờ này ba mẹ tôi đang suốt ruột đợi tôi về. Sân ga cuối cùng đã hiện ra, cảm giác yên bình và ấm áp ùa về trong tôi. Xin chào đất mẹ thân yêu, đứa con xa quê lâu ngày đã trở về. Tạm biệt nhé Hà Nội, tạm biệt nhé mối tình đầu của tôi. Rồi một mai con tim này sẽ vui trở lại…

“Alô! ba à…dạ con đã về”

  • Gửi từ email Đặng Ngọc Mai - maiemxinh
  • Bài liên quan

Thì thầm: Cả chồng và anh đều không hiểu tôi!

Thì thầm: Ở lại hay ra đi với tôi đều khó quyết định

Thì thầm: Bạn có day dứt về tình yêu của chúng ta?

Thì thầm: Tôi phải làm gì với người chị dâu ấy?

Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin về cuốn sách Anh sẽ lại cưa em nhé! - Tuyển tập những truyện ngắn - Blog radio được yêu thích nhất trên Blog Việt năm 2008 - 2009
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin về cuốn sách Anh sẽ lại cưa em nhé! - Tuyển tập những truyện ngắn - Blog radio được yêu thích nhất trên Blog Việt năm 2008 - 2009

Dù bạn đang dùng dịch vụ Blog nào, Blog Việt vẫn là người bạn đồng hành cùng cộng đồng Blogger Việt. Hãy chia sẻ những bài viết và đường link blog hay bạn muốn chia sẻ tới chúng tôi như thường lệ bằng cách gửi theo mẫu sau hoặc gửi email về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn

Chép link sau vào chương trình đọc Feed (RSS) để cập nhật những bài viết mới nhất của Blog Việt ngay tại Blog của bạn: feed://vietnamnet.vn/blogviet

a

,
Gửi cho bạn bè In tin này
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,