,
221
7121
Truyện Online
truyenonline
/blogviet/truyenonline/
962762
Vặn dây cót để bắt đầu một điều kỳ diệu!
1
Article
7021
Blog Việt
blogviet
/blogviet/
,

Vặn dây cót để bắt đầu một điều kỳ diệu!

Cập nhật lúc 16:01, Thứ Năm, 26/07/2007 (GMT+7)
,

(Blog Việt) - Yêu thương cũng như khi người ta vặn dây cót để bắt đầu một điều kỳ diệu. Nếu vặn lỏng tay, điều kỳ diệu sẽ mau chóng qua đi, nếu vặn quá mạnh, điều kỳ diệu sẽ không bao giờ trở lại!

 

Những âm thanh đi cùng ký ức

Tuổi thơ mỗi người đều gắn với những âm thanh thân thuộc: đó là tiếng hát ru của bà, là tiếng mẹ đánh thức ta mỗi sáng, là lời dậy đầm ấm của bố, là tiếng hò reo đùa nghịch của anh chị em, là tiếng ríu rít của chúng bạn, là tiếng chim hót véo von, tiếng sáo diều, tiếng nước chảy, tiếng sóng biển, tiếng vi vu của vỏ ốc, tiếng lao xao của phiên chợ sớm hay tiếng tiếng còi tàu… Tôi gọi đó là những âm thanh đi cùng ký ức suốt chặng đường đời mỗi người. 

Phần lớn khi trưởng thành, ít khi người ta nhớ tới những âm thanh này nhưng một lúc nào đó, thò tay vào ngăn kéo cũ kỹ, bạn sẽ lại tìm thấy chúng, nghe thấy chúng và cảm nhận được những ký ức sống động thuở ấu thơ…

Công việc mấy hôm nay thôi thúc tôi tìm về một thứ âm thanh như thế, âm thanh của ký ức tuổi thơ, âm thanh có thể nhấc bổng người nghe trở về thuở trong trẻo nhất của mình… và trong số vô vàn những âm thanh in đậm trong tuổi thơ tôi, tôi đã chọn được hai âm thanh: tiếng lên dây cót và tiếng nhạc trong hộp đồ chơi xinh xắn.

Tạch tạch tạch… Vặn dây cót để bắt đầu một điều kỳ diệu!

Kỷ niệm làm tôi nhớ tới âm thanh của tiếng vặn dây cót là một chiều chủ nhật hồi 4 tuổi theo bố mẹ đi chơi Bách Hóa Tổng Hợp (nay là Tràng Tiền Plaza). Hôm đó gian hàng dành cho Thiếu Nhi ở Bách hóa ra một loại đồ chơi mới là con gà sắt vặn dây cót có thể nhảy tanh tách và mổ lục cục xuống sàn nhà.

So với những thứ đồ chơi thời bấy giờ, con gà sắt ấy thuộc hạng thường nhưng không hiểu sao tôi lại mê mẩn nó đến vậy. Và hôm ấy, bố mẹ đã mua cho tôi chú gà vặn dây cót. Tôi vẫn nhớ như in chú gà ấy bằng sắt, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, màu sơn xanh da trời.

Trở về nhà, bố dạy tôi vặn dây cót, tôi làm theo bố rồi nằm áp xuống đất ngắm nhìn, hồi hộp chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra: chú gà sắt vô tri vô giác lạnh ngắt kia bỗng nhảy lạch bạch còn mỏ liên tục mổ xuống sàn nhà! Tiếng vặn dây cót trở thành biểu tượng cho điểm khởi đầu của một “phép màu”, một điều “kỳ diệu”. Một thời gian dài sau đó, suốt ngày tôi nằm áp tai xuống đất, vặn dây cót của con gà sắt, lắng nghe tiếng dây cót ấy và xem con gà nhảy nhót. Vặn dây cót… vặn dây cót… vặn dây cót… quá tay, DÂY CÓT ĐỨT! Chú gà sắt ấy cứng ngắc, vô tri vô giác… Nhìn chú gà sắt yêu quý nằm quay đơ, bất động và lạnh ngắt, tôi buồn lắm lắm!

Thì ra yêu thương cũng như khi người ta vặn dây cót để bắt đầu một điều kỳ diệu. Nếu vặn lỏng tay, điều kỳ diệu sẽ mau chóng qua đi, nếu vặn vừa tay, điều kỳ diệu sẽ ở bên ta dài lâu, nếu vặn quá mạnh, điều kỳ diệu sẽ không bao giờ trở lại!

Bản nhạc yêu thương trong chiếc hộp nhỏ bé:

Những chiếc hộp nhỏ bé, diêm dúa, lấp lánh hạt, có gắn một chiếc gương nhỏ xinh ở trong và còn phát được cả những âm thanh trong vắt là điều bất kỳ cô bé nào đến tuổi biết làm điệu phải mơ ước. Tôi cũng vậy! Hồi bé xíu đến nhà bác ruột chơi đã chết mê chết mệt một chiệc hộp trắng xinh xinh như thế, chiếc hộp phát ra âm thanh lảnh lót… Muốn lắm nhưng hồi đó sợ mình lật đật làm hỏng đồ của bác, bố mẹ chỉ cho mình “kính nhi viễn chi” hộp nhạc ấy. Rồi một ngày bố đi công tác về, xem kìa, bố cẩn thận mở thùng giấy nho nhỏ, gỡ hết lớp giấy bọc này tới lớp giấy bọc khác ra và rút lên… Một hộp nhạc! 

Hình ảnh: Chit xinh
Hình ảnh: Chit xinh

Hộp nhạc ấy to hơn cả bàn tay tôi, nó có hình một con sò màu đỏ rực rỡ, bên trong có một cô vũ công balet nhỏ xíu biết xoay vòng trong tiếng nhạc thánh thót. “Con mở hộp sò ra, vặn dây cót, đặt cô vũ công lên đây và chờ đợi nhé…”

Tạch tạch tạch, tôi cẩn thận vặn dây cót, áp tay và má xuống bàn ngắm nhìn, chờ đợi…

Memory, chính là bản nhạc đó, tiếng nhạc lảnh lót vang lên, cô vũ công balet tí hon đang xoay vòng trên mặt hộp sò, chiếc gương đính ở vỏ sò sáng quắc, trong đó còn có hình ảnh của gia đình tôi đang quây quần, cười giòn tan ngắm nhìn cô vũ công xinh đẹp nhảy nhót trong hộp nhạc đồ chơi…

Quá yêu! Quá thích, và đã biết giữ gìn, mỗi ngày tôi chỉ lấy vỏ sò ra vặn dây cót, ngắm nhìn, nhắm mắt vào lắng nghe đúng một lần rồi lại cẩn thận cất vào tủ… Khúc nhạc Memory và âm thanh lảnh lót trong vỏ sò đã gắn bó với tôi như vậy…

Thì ra yêu thương cũng như khi người ta vặn dây cót để bắt đầu một bản nhạc như vậy.

Nếu vặn lỏng tay, bản nhạc sẽ kết thúc dở dang.

Nếu vặn vừa tay, bản nhạc sẽ ngân nga bên ta dài lâu. Nếu có một chút may mắn, bản nhạc ấy sẽ kết thúc thật trọn vẹn.

Nếu vặn quá mạnh, dây cót đứt, bản nhạc sẽ không bao giờ vang lên…

***

Đóng ngăn kéo lại, mọi thứ lại trở về trật tự của nó. Tôi - 23 tuổi đang lướt web tìm âm thanh của tiếng vặn dây cót, tìm âm thanh của tiếng nhạc trong hộp để thử nghiệm một ý tưởng mới của mình...

Bao nhiêu kỷ niệm tuổi thơ tràn về, tôi bỏ công việc đó, viết entry, rồi đứng lên, mở ngăn tủ, mang hộp sò tuổi thơ ra, phủi bụi…

Tôi vặn dây cót, tạch tạch tạch, tiếng lên dây cót luôn bắt đầu một điều kỳ diệu… sau hơn chục năm, con sò ấy vẫn phát ra tiếng nhạc thánh thót Memory… Chỉ có cô vũ công chắc phải nằm lâu ngày trong hộp nên xoay không còn tít như xưa…

Giao diện Blog ChitXinh
Giao diện Blog ChitXinh
Tiếng nhạc thánh thót từ trong hộp nhạc vang lên đều đều, gợi nhớ…

Truyện Online – Theo blog Chit Xinh

Vài nét về blogger: Chit Xinh - “Thích lưu giữ những mảnh ghép bình dị của cuộc sống.Thích những trò LỐ! Thích reo rắc niềm tin và nụ cười! Chit là một thiếu nữ hiền thục như... mẹ mìn+ mama Chuê!”.

Bạn đã sẵn sàng lên dây cót cho các mối quan hệ của mình chưa?

,
Gửi cho bạn bè In tin này
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,