Thì thầm15: Một người phụ nữ truyền thống có nên ly hôn?
Cập nhật lúc 09:55, Thứ Năm, 10/06/2010 (GMT+7)
Blog Việt
Cuộc tranh luận giữa chị và mẹ chồng lên đến đỉnh điểm khi mẹ chồng chị bắt đầu kể công đối với chị. Nào lo xin việc, lo chuyển công tác từ vùng núi về thành phố, rồi chuyện bà làm Ô sin sau khi chị sinh cháu thứ hai…Chị đã hét lên, ngay sau lúc hét chị không còn nhớ là mình vừa nói gì. Tiếng hét ấy, với chị như một sự giải tỏa những ấm ức dồn nén, tích tụ lâu ngày. Nhưng với mẹ chồng chị, tiếng hét ấy là sự hỗn hào, là sự xúc phạm to lớn đối với bà. Sau tiếng hét ấy, không khí căng thẳng giữa mẹ chồng và nàng dâu chính thức bắt đầu. Khoảng cách giữa mẹ chồng, nàng dâu nay đã có thêm một bức tường vô hình dựng lên, đẩy chị và mẹ chồng về hai phía đối nghịch.
Hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, chị về làm dâu nhà người. Ai cũng bảo chị sướng vì nhà chồng ở phố, lại nhà cao cửa rộng, chồng có công việc ổn định. Ban đầu, chị cũng tưởng thế nhưng cuộc sống không như chị tưởng. Chị cảm thấy cô độc ngay trong chính ngôi nhà của mình. Chồng chị chưa bao giờ là chỗ dựa cho chị cả về vật chất và tinh thần. Hơn thế, anh luôn coi mọi thứ thuộc về gia đình anh là chuẩn mực mà chị nhất mực phải tuân theo. Chị biết mình nên không có ý định cải cách mà chỉ muốn thêm một tiếng nói nhưng bị cô lập. Mẹ anh đã định triệu tập một cuộc họp gia đình để luận tội chị sau tiếng hét không kiềm chế được ấy.
Anh không góp một tiếng nói cho không khí bớt căng thẳng mà lại còn thêm vào như một sự động viên mẹ mình. Anh hạ nhục chị khi nói: Đã từ lâu anh duy trì cái gia đình này là vì con cái, còn với chị, anh coi như không tồn tại, anh không thèm để ý. Chị chết lặng khi trước mặt mẹ chồng, người chị vẫn gọi là chồng, người mà chị lấy làm chồng không xuất phát từ tình yêu mà từ sự kính trọng ấy lại nói lên những điều như thế. Mỗi lời nói của anh như những nhát dao đâm vào tim chị. Chị không thể tin được những lời đó lại được chính chồng chị nói ra. Nỗi đau mà anh vừa gây ra cho chị không đau về thể xác nhưng khiến chị vật vã nỗi đau tinh thần. Mắt mờ nước, tai ù đi, ngay lúc đó và cả sau này khi ngồi nghĩ lại, chị vẫn không hiểu tại sao? Là người học văn, vẫn tự cho mình là người nhạy cảm, mà sao suốt bao lâu nay chị không nhận ra điều đó. Chị cũng mơ hồ nhận thấy một khoảng cách nhưng chị không thể nghĩ khoảng cách đó lại lớn như vậy, nó đã trở thành hố sâu ngăn cách giữa hai người. Anh che đậy quá khéo hay chị ngu ngơ? Chị khóc, rồi cười. Không phải sự khóc cười của kẻ điên mà là sự khóc cười của người bị đánh đau, nỗi đau của con tim cô độc. Chị khóc, cười cho gần 10 năm đi làm dâu, một mình lo toan nuôi hai mặt con để anh yên tâm học hành để đến giờ được đền đáp như thế. Chị cười vì ai bảo "Nhân nào quả đấy".
Cuộc tranh luận giữa chị và mẹ chồng lên đến đỉnh điểm khi mẹ chồng chị bắt đầu kể công đối với chị. Nào lo xin việc, lo chuyển công tác từ vùng núi về thành phố, rồi chuyện bà làm Ô sin sau khi chị sinh cháu thứ hai…Chị đã hét lên, ngay sau lúc hét chị không còn nhớ là mình vừa nói gì. Tiếng hét ấy, với chị như một sự giải tỏa những ấm ức dồn nén, tích tụ lâu ngày. Nhưng với mẹ chồng chị, tiếng hét ấy là sự hỗn hào, là sự xúc phạm to lớn đối với bà. Sau tiếng hét ấy, không khí căng thẳng giữa mẹ chồng và nàng dâu chính thức bắt đầu. Khoảng cách giữa mẹ chồng, nàng dâu nay đã có thêm một bức tường vô hình dựng lên, đẩy chị và mẹ chồng về hai phía đối nghịch.
Hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, chị về làm dâu nhà người. Ai cũng bảo chị sướng vì nhà chồng ở phố, lại nhà cao cửa rộng, chồng có công việc ổn định. Ban đầu, chị cũng tưởng thế nhưng cuộc sống không như chị tưởng. Chị cảm thấy cô độc ngay trong chính ngôi nhà của mình. Chồng chị chưa bao giờ là chỗ dựa cho chị cả về vật chất và tinh thần. Hơn thế, anh luôn coi mọi thứ thuộc về gia đình anh là chuẩn mực mà chị nhất mực phải tuân theo. Chị biết mình nên không có ý định cải cách mà chỉ muốn thêm một tiếng nói nhưng bị cô lập. Mẹ anh đã định triệu tập một cuộc họp gia đình để luận tội chị sau tiếng hét không kiềm chế được ấy.
Anh không góp một tiếng nói cho không khí bớt căng thẳng mà lại còn thêm vào như một sự động viên mẹ mình. Anh hạ nhục chị khi nói: Đã từ lâu anh duy trì cái gia đình này là vì con cái, còn với chị, anh coi như không tồn tại, anh không thèm để ý. Chị chết lặng khi trước mặt mẹ chồng, người chị vẫn gọi là chồng, người mà chị lấy làm chồng không xuất phát từ tình yêu mà từ sự kính trọng ấy lại nói lên những điều như thế. Mỗi lời nói của anh như những nhát dao đâm vào tim chị. Chị không thể tin được những lời đó lại được chính chồng chị nói ra. Nỗi đau mà anh vừa gây ra cho chị không đau về thể xác nhưng khiến chị vật vã nỗi đau tinh thần. Mắt mờ nước, tai ù đi, ngay lúc đó và cả sau này khi ngồi nghĩ lại, chị vẫn không hiểu tại sao? Là người học văn, vẫn tự cho mình là người nhạy cảm, mà sao suốt bao lâu nay chị không nhận ra điều đó. Chị cũng mơ hồ nhận thấy một khoảng cách nhưng chị không thể nghĩ khoảng cách đó lại lớn như vậy, nó đã trở thành hố sâu ngăn cách giữa hai người. Anh che đậy quá khéo hay chị ngu ngơ? Chị khóc, rồi cười. Không phải sự khóc cười của kẻ điên mà là sự khóc cười của người bị đánh đau, nỗi đau của con tim cô độc. Chị khóc, cười cho gần 10 năm đi làm dâu, một mình lo toan nuôi hai mặt con để anh yên tâm học hành để đến giờ được đền đáp như thế. Chị cười vì ai bảo "Nhân nào quả đấy".
Ảnh minh hoạ: vi.sualize |
Sống trong nhà chồng, giống như nhiều phụ nữ khác, chị bị đẩy về một phía xa với mẹ chồng. Nhưng khác với nhiều phụ nữ, đến hôm nay chị mới biết rõ, phía chị không có chồng. Dù chỉ một lần thôi, chị cầu mong anh công bằng hơn với chị. Chị chưa một lần muốn anh bênh vực để đối nghịch với mẹ chồng mà chỉ mong anh khách quan nhìn nhận mọi chuyện để mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu được dung hòa, để chị có thể hòa nhập vào môi trường khác với môi trường mà chị được giáo dục từ tấm bé.. Nhưng giờ thì đã hết, chị đã hiểu rõ hơn con người anh, hiểu rõ một người dù mất đến 3 năm yêu nhưng cái bồng bột của tuổi trẻ khiến chị lạc đường.
Trước, chị cũng đã từng nghĩ đến chia tay, cũng muốn tìm đến sự giải thoát. Nhưng con người truyền thống như chị rất ngại thay đổi, hơn nữa chị sợ nỗi đau tinh thần sẽ đeo bám không chỉ bản thân chị mà nó sẽ ám ảnh tâm hồn đứa con gái của chị. Nhưng nay, sau tất cả những gì anh nói chị lại nghĩ khác. Chia tay biết đâu chẳng là giải pháp tốt. Điểm kết thúc cũng là điểm khởi đầu. Chị cũng đã lường trước tất cả những gì chị phải đối mặt khi đi đến quyết định đó. Bởi bỏ chồng hay chồng bỏ thì đàn bà bao giờ cũng chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng biết đâu đấy, chị mới ngoài ba mươi, cuộc sống vẫn còn đang ở phía trước. Mà chị chợt nghĩ, nếu thiếu đi một người đàn ông trong cuộc đời với có một người đàn ông như không bên mình thì có lẽ chọn cái thiếu lại tốt hơn. Dù vẫn tâm niệm, mọi sự thiếu, thừa đều không hoàn hảo. Sau rất nhiều ngày nặng lòng suy nghĩ, nước mắt đã cạn, lúc này, chị thấy lòng mình nhẹ nhõm, chị đứng dậy và nở một nụ cười…
- Gửi từ email Thanh Mai
Dù bạn đang dùng dịch vụ Blog nào, Blog Việt vẫn là người bạn đồng hành cùng cộng đồng Blogger Việt. Hãy chia sẻ những bài viết và đường link blog hay bạn muốn chia sẻ tới chúng tôi như thường lệ bằng cách gửi theo mẫu sau hoặc gửi email về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn
Chép link sau vào chương trình đọc Feed (RSS) để cập nhật những bài viết mới nhất của Blog Việt ngay tại Blog của bạn: feed://vietnamnet.vn/blogviet/index.rss
Chép link sau vào chương trình đọc Feed (RSS) để cập nhật những bài viết mới nhất của Blog Việt ngay tại Blog của bạn: feed://vietnamnet.vn/blogviet/index.rss
,