8/3, khi ngôi nhà chỉ có hai người đàn ông…
Cập nhật lúc 13:03, Chủ Nhật, 07/03/2010 (GMT+7)
Blog Việt
Viết tặng Đương – Đây là câu chuyện rất thật của cậu bạn cùng lớp Đại Học của tôi, cậu đã kể cho tôi nghe trên đường đi học về, đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy một người con trai khóc. Tôi chỉ biết an ủi cậu, hy vọng bài viết này sẽ làm vơi đi những thiệt thòi của cậu, Đương ạ!.
Một buổi tối đầu tháng 3, ba goi điện vào cho tôi giọng ấp úng, ngượng ngùng “Lớp có tổ chức đi chơi đâu thì nhớ tham gia cho vui nghe con, đừng lo gì chuyện tiền bạc cả. Gắng ăn học cho tốt khi nào hết tiền nhớ điện về, rồi ba lo, nhen…!” Tôi cúp máy xuống, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên hai má. Ba ở nhà có một mình lại sợ tôi cô đơn nơi giảng đường.
Tháng ba! Tháng của nhiều cảm xúc dâng trào, tháng tưng bừng của những ngày lễ lớn. Đường phố hôm nay ngập đầy cờ, băng rôn, khẩu hiêu. Hai bên đường rộn ràng những hàng hoa của sinh viên, những shop hoa sang trọng. Tôi cô đơn đi giữa đường phố tự nhiên thấy lạnh lẽo đến ghê người.
Tháng ba! Lũ bạn tôi tất bật chạy vào những cửa hàng lưu niệm chọn hoa, chọn quà cho me, cho bà, cho bạn gái, em gái họ.Tôi vùi mình trong chăn lặng lẽ khóc. Thật đáng xấu hổ khi một đứa con trai suốt ngày chỉ biết khóc. Nhưng tôi thèm kinh khủng cảm giác được tất bật như lũ bạn của mình. Dù những ngày cuối tháng chỉ nhá bánh mì và mì tôm cho qua bữa vì cháy túi.
Ảnh minh hoạ: dashboard_day |
Người ta bảo tôi và mẹ xung khắc nhau. Sự có mặt của tôi trên đời cùng lúc với sự ra đi của mẹ. Một ngày tuổi tôi đã mồ côi mẹ. Một ngày tuổi - quá ngắn ngủi, tôi quá nhỏ bé để cảm nhận được một lần trong đời hơi ấm của tình mẹ.Tôi lớn lên bên sự chăm sóc nhọc nhằn và tình yêu thương của ba. Và cũng từ đó ngôi nhà nhỏ bé của tôi chỉ có hai người đàn ông.
Lớn lên, rồi đi học xa, tôi mới thấm thía hơn cái thiệt thòi của một đứa con không có mẹ, thấm thía hơn nỗi cô đơn, sự vất vả của ba để nuôi tôi lớn thành người.
Cứ mỗi dịp tháng ba về. Lòng tôi se thắt lại, tủi thân đến vô cùng. Tôi thèm lắm một lần được mặc chiếc áo ấm đến nịch người của mẹ mua như thằng Hải cùng phòng. Được nghe mẹ gọi điện nhắc nhở từng đêm như thằng Hà, được giận mẹ để nghỉ hè không thèm về nhà như thằng Duy. Chao ôi! Tôi thèm ghê ghớm, dù chỉ là tiếng cắn nhằn của mẹ thôi
Ảnh minh hoạ: PrinceHyde |
Có câu hát: “Một bông hồng cho em, một bông hồng cho anh,một bông hồng cho những ai, cho những ai, cho những ai đang còn mẹ. Dù mai này mẹ già có mất đi như đóa hoa không mặt trời, như trẻ thơ không nụ cười như mình không lớn thêm”.
Tôi vẫn lớn lên đấy chứ, vẫn học hành ngoan ngoãn, giỏi giang, vẫn lần lượt dành các giải thưởng trong các cuộc thi, vẫn nhí nhảnh bên mặt trời ba, bên nụ cười của những niềm hạnh phúc có được trong đời. Nhưng tôi biết, dù tôi có lớn đến bao giờ, thành đạt đến mức nào, tôi vẫn như một đứa trẻ “bị tàn tật về tinh thần”, “bị khiếm khuyết” tình mẹ.
-
Gửi từ email Nguyễn Thanh Trà – thanhtranguyen05
Dù bạn đang dùng dịch vụ Blog nào, Blog Việt vẫn là người bạn đồng hành cùng cộng đồng Blogger Việt. Hãy chia sẻ những bài viết và đường link blog hay bạn muốn chia sẻ tới chúng tôi như thường lệ bằng cách gửi theo mẫu sau hoặc gửi email về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn
Chép link sau vào chương trình đọc Feed (RSS) để cập nhật những bài viết mới nhất của Blog Việt ngay tại Blog của bạn: feed://vietnamnet.vn/blogviet
,