,
221
9082
Blog Radio
blogradio
/blogviet/blogradio/
1145896
Blog Radio 60: Chiếc bánh của năm mới!
1
Article
7021
Blog Việt
blogviet
/blogviet/
,

Blog Radio 60: Chiếc bánh của năm mới!

Cập nhật lúc 00:13, Thứ Bảy, 03/01/2009 (GMT+7)
,

Blog Radio - Hãy để nụ cười tràn ngập cuộc sống, và đừng để nụ cười ấy chỉ nở trên môi của bạn. Hãy để tất cả mọi người trên thế giới tươi đẹp này được hạnh phúc. Bạn, tôi và tất cả chúng ta hãy cùng nhau chung tay để làm ấm lên những trái tim vốn đang lạnh giá, để chúng có thể đồng nhịp yêu thương và cho những ước mơ dù bé nhỏ hay lớn lao của mọi người không chìm vào quên lãng… Bạn của tôi, hãy bùng lên sức sống của tình yêu và lòng nhân ái…

Mời các bạn cùng lắng nghe, cảm nhận và chia sẻ với câu chuyện đầu tiên của Blog Radio trong năm 2009!

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file Blog Radio 60: Chiếc bánh của năm mới!

 Bạn có cho rằng dòng máu của bạn ấm hơn một kẻ được coi là máu lạnh như tôi? Nếu có, hãy chứng minh bằng chính những hành động của bạn đi...

Blog Radio - Nó lại lặng lẽ bám theo bờ tường, gạt đi dòng nước tràn xuống mặt, xuống mắt và khóe môi nứt nẻ đang thâm tím vì cái lạnh... Giữa trời đông giá rét, một cơn mưa ập tới với những giọt nước long lanh, huyền ảo nhưng lạnh lùng, vô tình …

- Nó cũng chỉ như những người xung quanh kia thôi... – đứa bé nói..

Nó cứ men theo bờ tường vàng xám xịt và bám đầy rêu mốc đằng sau một công trường bỏ hoang để tìm về “nhà”, một cái lều dựng lên tạm bợ bởi những mảnh gỗ gãy, những thân cây và một tấm tôn sứt mẻ mà chỉ cần mưa thế này thôi cũng đủ để nước tòng tòng chảy vào bên trong... Nhưng kệ, với nó, cái “nhà” ấy cũng oách lắm rồi, ít nhất là với một đứa trẻ 8 tuổi…

Kéo tấm bạt rách tơi tả mà nó gọi là cửa sang một bên, đứa bé chui vội vào trong “nhà” mình.

- Ướt hết rồi.. xui quá à, chỉ còn mỗi bộ kia nữa, chiều nay mà cứ mưa thế này ra ngoài là không còn đồ để thay! – Nó cắn môi nhìn vào tấm áo mỏng giờ đã sẫm lại vì ngấm nước mưa...

Co ro vì lạnh, đứa bé đành thay vội chiếc áo trong sự tiếc rẻ. Nó đã định để chiều mai mới thay, cái áo này nó thích lắm, mẹ trước kia đã may cho nó, vừa in, đẹp đẽ... Giờ thì cái áo đã cộc lắm rồi mà nó cũng không dám bỏ đi. Ừ, thì nó cũng chỉ còn có hai bộ thôi mà, một cái áo lần trước bị bọn du côn đầu ngã tư xé rách rồi còn đâ. Hôm ấy, nó còn ế tới mấy tờ báo, định đánh liều một chuyến sang quán bia ngã tư bán nốt, ai ngờ xúi quẩy gặp ngay bọn thằng Năm “liều”, nó bị chúng đánh một trận, xé mất cái áo và mất luôn cả mấy tờ báo nữa.

-  Mưa sao mà to quá à… - Đứa bé khẽ thốt lên ..

Bên ngoài, cơn mưa to lên trông thấy. Cái mái tôn vỡ rên lên những tiếng lộp bộp não nùng khi oằn mình hứng lấy trận nước đang đổ lên nó. Đứa bé co mình lại, nằm gọn vào đống giẻ hôi hám nhưng là thứ duy nhất giữ ấm được cho nó trong lúc này. Nó miên man nghĩ và… chợt nhớ ra cái ống bơ nó giấu cẩn thận dưới viên gạch được che đậy cẩn thận cạnh hàng tá nhưng thứ lặt vặt khác, những thứ nó lượm lặt suốt hai năm qua kể từ lúc người đàn ông ấy bỏ nó lại ở một quãng đường vắng, đâu đó gần bệnh viện.

Đứa bé nhổm dậy, moi viên gạch để lấy cái ống bơ lên. Đứa bé bóc cái nắp nhựa đã hoen ố, háo hức nhìn vào “kho báu” của nó – một cục tiền dầy cộp những đồng lẻ mà nó tích cóp, dành dụm.

- 77 nghìn 500 đồng… – đứa bé đếm cẩn thận - .. 2 tháng này mình để dành được nhiều thật đấy! – Nó tươi cười.

77 nghìn 500, nó sung sướng khi nghĩ về khoản tiền ấy. Với chúng, năm nay nó sẽ tự cho phép mình đón ngày đầu năm thật oách. Tuy không phải tết âm lịch, nhưng với nó, khoảnh khắc chuyển giao từ năm này qua năm khác theo lịch dương cũng ý nghĩa lắm chứ. Nó sẽ để hơn một nửa số tiền đó cho tết, còn 30 nghìn, ừ, nó đã quyết định dùng ngần ấy để vào tiệm bánh của bà béo gần đường tàu, mua cho mình cái bánh đó, cái bánh mà mỗi lần đi bán báo ngang qua, nó đều dừng lại chỉ để nhìn nó qua lớp tủ kính sặc sỡ những giấy màu trang trí. Chỉ nghĩ đến đó thôi, nó đã đỏ mặt lại vì thấy mình oai quá cỡ, mua bánh của bà béo cơ mà, bánh của bà béo là ngon nhất .. Nó cứ nghĩ vậy và khúc khích cười ngặt nghẽo một mình, át đi cả tiếng mưa lốp đốp bên tai nó… Và tối nay, tối nay là năm mới đấy!

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file Blog Radio 60: Chiếc bánh của năm mới! - Ảnh minh họa: Gil_Levy

Chẳng mấy chốc rồi cơn mưa đông cũng ngừng lại, bầu trời vẫn không thoát khỏi cái nét u ám nhưng đã có những giọt nắng chiếu xuống, nhảy nhót tung tăng vội vã trước khi bị cuốn đi trong cơn gió cắt da cắt thịt ùn ùn thổi tới. Đứa bé lặng lẽ chui ra khỏi cái ổ của mình, bọc cẩn 30 nghìn vào trong một túi ni lông nhỏ, rồi đường hoàng ra khỏi “nhà”.

-  “Sao mình oai thế nhỉ” – Nó thầm nghĩ .

Phía ngoài kia, con đường ướt át và nhớp nháp bùn đất sau cơn mưa, từng dòng người đông dần lên. Không khí cuối năm đã ép họ ra khỏi để chuẩn bị cái gì đó cho ngày đầu năm mới. Siết chặt cái áo bông rách, cái áo phải lạnh lắm lắm mới dám đem ra mặc, đứa bé bước chân sáo trên vỉa hè. Chỉ cần băng qua một khu phố và một cái công viên nữa thôi là nó đã ở khu đường tàu, nơi hiệu bánh của bà béo đã in sâu vào trí nhớ của nó.

Khu phố hôm nay vui đến lạ, từng tốp, từng tốp người kéo nhau đi trong ngày cuối năm. Thậm chí ông Hoàng, thợ sửa xe,người bấy lâu nay luôn xua nó đi mỗi khi nó đến mời khách của ông mua báo còn gọi nó thật to:

- Này nhóc, hôm nay có bán báo không, ông mua cho!

Nó nhoẻn cười đáp lại :

- Không ạ! Nhưng mai cháu bán, ông mua cho cháu nhé!

-  Được rồi, quỷ con ạ! – Ông Hoàng nói.

Thật lạ, trời lạnh biết bao mà nó lại cảm thấy lòng mình ấm lên. Nó còn vui hơn cả khi nhận được tiền bo khi bán báo cho mấy ông khách giàu có nữa, một niềm vui khó tả…

Đứa bé tung tăng như vậy cho tới công viên, nhưng cứ vài bước chân nó lại khẽ sờ xuống túi quần, nơi nổi cộm lên bọc tiền lẻ… một giấc mơ sắp thành hiện thực. Nó quyết định băng qua công viên thay vì đi vòng qua như mọi lần bởi hôm nay nó không mang báo, các chú bảo vệ sẽ không đuổi nó ra nữa.

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file Blog Radio 60: Chiếc bánh của năm mới! - Ảnh minh họa: WindyLife

- Đẹp quá! – Nó thốt lên.

Đây không phải là lần đầu tiên nó vào công viên này, nhưng sau mấy tháng chỉ nhìn công viên từ bên ngoài thì với nó, nơi này quả như thiên đường. Từng chùm bóng bay treo ngang dọc với những tua rua đủ màu sắc, rực rỡ phụt ra từ những cái ống thổi đan xen khắp nơi. Những con rồng, phượng và cả sư tử nữa được cắt tỉa thật gọn ghẽ từ những cái cây leo khiến nó hoa cả mắt lên mà theo dõi. Nhưng hơn hết là những “trò của nhà giàu”, đó là cách nó gọi những trò chơi người ta bày ra trong công viên mà nó chẳng bao giờ dám ước được thử coi sao cả , chúng hôm nay bị ngập bởi những tiếng cười đùa …

Nhưng rồi nó nhận ra đó là chỗ của những đứa bé cũng tầm nó thôi nhưng nó không thể nào bằng chúng được bởi nó không có những ông bố, bà mẹ với vòng tay ấm áp mỉm cười nhìn theo như thế.

Nó cảm thấy thật lạc lõng và hơn thế, là cảm giác cô đơn xiết bao...

Nó cũng từng có bố, có mẹ. Với nó, họ chỉ còn là kí ức lờ mờ nhưng không bao giờ tan biến. Nó vẫn nhớ hơi ấm khi mẹ ôm nó vào lòng, cho nó mặc chiếc áo chính tay mẹ may. Nó vẫn nhớ cái cảm giác khi bố đưa nó lên cổ, cõng nó đi trong một ngày đầy nắng… Phải chăng là lúc khác có lẽ nó đã khóc ngon lành rồi đấy nhưng hôm nay nó sẽ không khóc, không được khóc –  nó tự nhủ - Hôm nay mình cũng có bánh năm mới cơ mà!

Và đôi chân nhỏ bé rồi cũng tới một con đường nhỏ nhưng thẳng tăm tắp bọc lấy những thanh sắt lạnh lẽo kéo dài chừng như vô tận. Nó đã từng hỏi là liệu cái đường sắt ấy rồi sẽ đến đâu nhỉ , đến chỗ bố mẹ nó được không.. Nó không biết , và có lẽ cả cuộc đời này nó cũng sẽ không thể nào biết .. Nhưng có một điều nó biết , con đường này sẽ đưa nó tới tiệm bánh của bà béo.

Rồi thì cái quán nho nhỏ nhưng ấm cúng của bà béo cũng hiện ra trước mặt nó … Và kia rồi, cái bánh, giấc mơ của nó đã ngay trước mặt, chỉ sau tấm kính mỏng mà lát nữa thôi, khoảng cách ấy sẽ không còn tồn tại với nó nữa…

Bà béo đang không chú ý tới nó bởi còn bận bịu trước nhiều khách hàng khác và những yêu cầu của họ.

Nó hít thật sâu, rồi khẽ đẩy cảnh cửa tiệm. Một tiếng leng keng từ chiếc chuông gió đang rung lên sau khi mở cửa làm nó giật mình ngoái lên nhìn đầy ngạc nhiên. Nó vẫn không thực sự tin rằng mình cũng đã ở đây, trong tiệm bánh mơ ước này…

Tiệm này sáng sủa và sạch sẽ hơn rất nhiều so với các tiệm xung quanh. Nó như một không gian mở bởi vô số cửa kính. Trên trần, bà béo đã khéo léo treo giấy cắt, thú bông và rất nhiều những quả bóng với đủ màu sắc sặc sỡ.

Gạt nhẹ đi lớp giấy bông phủ trên ghế, đứa bé ngối xuống một chiếc ghế gỗ màu nâu nhạt bên cạnh chiếc bàn nhỏ xinh xinh mang hình dáng một gốc cây. Nó hồi hộp chờ bà béo…

Và rồi bà béo đã chú ý tới nó, một cái nheo mày nhanh chóng lộ ra trên trán bà khi nhìn vào bộ dạng lôi thôi, nhếch nhác của nó.

- Không được xin xỏ gì ở đây đâu nhóc con! – Bà béo hắng giọng.

Riêng những lời này đứa bé không ngạc nhiên bởi với nó, những lời nói đó là một món ăn thường xuyên. Nó ngoan ngoãn trả lời:

- Dạ , cháu đến để mua bánh ạ.

Vết nhăn của bà béo nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cái nhìn sâu hoắm, ngạc nhiên…

- Gì... ơ.. cháu mua bánh à? – Bà béo hỏi.

- Dạ .. –  đứa bé đáp - ... cháu muốn mua 1 cái ạ.

- Ờ..thì... thôi được... Vậy cháu muốn mua cái nào ? – Bà béo hơi ngờ vực, nói.

Đứa bé mạnh bạo đứng lên, chỉ tay vào cái bánh mơ ước của nó...

- Cái đó à .. – Bà béo hỏi lại, nhìn nó chằm chằm - ... Cháu có tiền không đấy?

Đứa bé nhoẻn miệng cười, lôi cái bọc ni lông cục tiền lẻ của mình, cẩn thận để lên trên mặt kính.

- Dạ..  30 000 phải không bà ?... – Nó hỏi lại.

Bà béo nhìn vào cục tiền trên mặt kính, đột nhiên cảm thấy thật thẹn thùng, không trả lời.

Đứa bé lo lắng, nó vội nói:

- Không đủ hả bà...? – Mặt nó ngơ ngác trông đến tội nghiệp …

- Không, không.. đủ mà cháu.. – Bà béo xúc động đáp lại.

Đứa bé ngây ngất trước câu trả lời, nó sung sướng nhận ra khoảng cách một lớp kính của nó với cái bánh kia sắp được xóa tan. Chỉ một lát nữa thôi, nó sẽ được thưởng thức cái bánh mơ ước, được cắn ngập răng vào lớp ga tô kia... Ấy không – nó tự gạt đi – phải ăn từ từ thôi không hết thì sao... Mới nghĩ đến đó thôi mà nó đã phải nuốt nước miếng.

“Vụtttt..” – Một cái bóng chạy thật nhanh qua trước mặt tiệm khi nó vẫn còn đang mải mê nghĩ. Bà béo và cả nó đều giật mình ngước ra, và nhận ra cái dáng của thằng Năm “liều” đang hùng hục chạy như vớ được vàng.

Đứa bé ngạc nhiên nhìn theo nó trước khi chính nó cũng la toáng lên, cục tiền nó để trên mặt kính đã biến mất!

Chỉ trong thoáng chốc mà với nó mọi thứ như tối đen lại. Khoảng cách 1 tấm kính lại chợt trở nên xa vời tới thế…

- Không! Trả tiền cho tao! – Nó hét lên và lao vụt ra ngoài đuổi theo thằng Năm “liều”.

Bà béo gọi với nó cái gì đó khi nó đuổi theo thằng Năm, nhưng nó không nghe rõ và cũng không thể nghe rõ bởi nó cần lấy lại cục tiền kia, cục tiền để thực hiện giấc mơ của nó...

Thằng Năm liều chạy nhanh như sóc, nhưng nó cũng không kém, nó lì lợm bám theo thằng Năm tới mấy con phố trước khi dừng lại, thở hồng hộc khi dồn được thằng Năm ra một bãi phế thải.

- Trả tao đây! – Nó lau vụt đi dòng nước mắt trào ra, chảy dài trên gò má mình, cương quyết nói.

Thằng Năm cũng thở hổn hển, nhưng nó nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh và táo tợn của mình, cái tính cách mà một đứa trẻ 10 tuổi như nó đã bị buộc phải có để sinh tồn.

-  Mày muốn ăn đòn à? – Năm “liều” gằn giọng.

Đứa bé hơi run run, nhưng với nó, lúc này không phải là lúc cho sự run sợ.

- Trả tao đây! – Nó cương quyết.

Năm “liều” không nói nhiều , nhanh chóng thụi cho nó một đấm vào ổ bụng . Nó đau đớn gục xuống và loạng choạng khi nhận 1 cái tát của thằng Năm .

- Thằng oắt này, còn muốn lấy lại không ? – Năm “liều” quát.

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file Blog Radio 60: Chiếc bánh của năm mới! - Ảnh minh họa: Deviantart.com
Đứa bé bật khóc, nhưng nó không lùi lại mà lẳng lặng đứng dậy, lao vào Năm liều với tất cả sức mạnh của mình. Và cả hai đứa ngã dúi dụi xuống nền đất bẩn, quần nhau tơi tả… Giờ thì cái áo bông của nó đã rách bươm hết, nhưng nó chẳng còn quan tâm tới nó nữa, ngay cả những vết bầm mà thằng Năm liều đấm đá với nó cũng chẳng quan trọng nữa, nó chỉ biết dồn sức và tấn công đối thủ của mình. Năm “liều” tức tối, thụi nó vài cái trời giáng bằng cây gậy gỗ nó vớ được trên đất. Nhưng hôm nay nó chợt trở nên lì lợm vô cùng. Và, đột nhiên, nó, bằng tất cả những sức mạnh có thể, ôm chặt lấy Năm “liều”, cắn mạnh vào bả cánh tay đang cầm tiền của nó.

- Á.. bỏ tao ra ! – Năm “liều” rú lên đau đớn .

Nó dồn sức đập bôm bốp cái thanh gỗ vào lưng đứa bé. Nhưng đứa bé không bỏ ra. Nó nén đau mà cắn mạnh hơn nữa.

- Á... - Năm “liều” hét ầm ĩ - .. bỏ tao ra..  trả tiền mày đây.. bỏ tao ra.. – Nó quẳng vội cái cục tiền xuống đất.

Đứa bé nhận ra điều đó. Nó nhả tay thằng Năm ra mà ngã xoài xuống đất, bùn bắn cả lên mặt, nhưng bàn tay nó, siết chặt 30000 tiền lẻ của mình, sung sướng cười to. Năm “liều” ngay lập tức bỏ chạy với cánh tay rướm máu từ vết cắn sâu hoắm ..

Nửa tiếng sau, đứa bé quay lại cửa hàng bà béo. Lần này nó sẽ cẩn thận, nó sẽ không để bất cứ ai lấy mất số tiền này của nó nữa, nó phải thực hiện ước mơ của mình, chiếc bánh năm mới!

“Leng keng”.– cái chuông gió lại kêu lên lần nữa…

Bà béo quay lại và ngạc nhiên nhìn đứa bé, với bộ mặt thâm tím và quần áo dính đầy sình đất…

- Bà vẫn bán cho cháu chứ ạ? – Đứa bé lễ phép nói, giọng nó run lên vì lạnh, nhưng vô cùng cứng cỏi.

-  Cháu.. – Bà béo ngạc nhiên.

- Cháu lấy lại được tiền rồi .. – đứa bé nhoẻn miệng cười - .. bà bán cho cháu cái bánh đó nhé… Tiền cháu gói trong giấy ni lông kĩ lắm, nó chỉ bẩn cái giấy bọc thôi, cháu cởi ra là sạch hết ý ạ.

Nói rồi, nó vội vã cởi sợi dây cuốn quanh bọc tiền của mình nhưng một đôi bàn tay ấm áp đã ôm lấy bàn tay nó, ngăn nó lại. Bà béo khuỵu xuống, dùng đôi bàn tay trắng, sạch sẽ của mình ôm lấy bàn tay đen đuốc, bẩn thỉu của nó, siết bọc tiền vào tay nó …

- Cháu đã trả tiền rồi nhóc à.. – Bà nói.

- Dạ ? .. – Đứa bé ngạc nhiên kêu lên - .. cháu đã trả đâu ạ..

Bà béo mỉm cười, đưa cho nó một hộp nhựa trong suốt mà trong đó là chiếc bánh thơm phức, ngọt ngào ngay từ cái nhìn đầu tiên với đứa bé.

- Cháu đã trả rồi… – Bà béo nhắc lại - ... cháu đã cho đứa ăn trộm đó một bài học, không dám lấy tiền chỗ bà nữa, vậy là cháu đã trả rồi..

- Dạ.. cháu.. cháu chỉ cố lấy lại tiền của mình thôi mà  – Đứa bé ú ớ thú thật..

Nhưng bà béo chỉ xoa đầu nó rồi đứng dậy, quay ra tiếp đãi các vị khách của mình sau khi nở với nó một nụ cười nhân hậu ..

Đứa bé sững sờ, và chợt nhận ra con người không phải tất cả đều lạnh lẽo như cơn mưa kia. Nó sung sướng bước ra ngoài cửa hàng, men theo đường ray cũ để về “nhà”… Cơn gió cắt da cắt thịt vẫn rít lên trong không khí, nhưng nó đã bị đẩy lùi hoàn toàn bởi vị ngọt từ chiếc bánh mềm, thơm phức trên tay nó, chiếc bánh năm mới!

… Ngày mai rồi sẽ ra sao, nó cũng không biết, nhưng nó biết dù đó có tối tăm thế nào, thì nó cũng đã sẵn sàng đón nhận…

Và câu chuyện của cuộc đời nó rồi sẽ ra sao, một phần do chính các bạn viết tiếp…

  • Blog Radio thực hiện theo truyện ngắn của Max Lionhart

 

Về tác giả Blog Max Lionhart: Hơi lạnh lùng một chút, hơi cá tính 1 tí, nói chung hơi... đặc biệt

Cảm nhận về bài viết mời bạn gửi theo mẫu sau hoặc gửi bài viết, đường link blog muốn chia sẻ về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn (vui lòng gõ Tiếng Việt có dấu để phản hồi của bạn sớm được đăng)

 

Ho ten: Tree
Email: hoalanchuong_ctn@yahoo.com
Noi dung: Mở đầu năm mới bằng 1 câu chuyện ngọt ngào, mang đầy tính nhân văn sâu sắc. Trong cái giá lạnh, có những điều ngọt ngào. Vì cuộc sống vất vả, có những điều mà con người ta vốn dĩ được hưởng mà cuộc đời lại cướp đi của chúng. Nhưng chỉ cần cố gắng, có niềm tin, có động lực và sự quyết tâm, mình sẽ vượt qua, bằng tình người. Nếu giả sử ngày mai, gặp 1 em bé như vậy, tự dưng mình có cảm giác muốn mua cho em 1 chiếc bánh kem thơm ( Dù trong truyện đâu nói chiếc bánh là bánh kem!). Chỉ bởi vì mình muốn bắt đầu năm mới bằng tình người ngọt ngào mà thôi!

Email: le_thu_ha_88@yahoo.com
Tieu de: ^__^
Noi dung: "Đừng tắt nụ cười ngay cả khi hi vọng không còn".ok

Dia chi: Hà Nội
Email: salsanme@yahoo.com.vn
Tieu de: Cảm động.
Noi dung: Một câu chuyện cảm động! Mang đầy tính nhân văn, đầy tình người. Mong rằng trên cuộc đời này có thêm thật nhiều những tấm lòng như bà chủ tiệm bánh để bớt đi những mảnh đời bất hạnh như em bé bán báo. Hãy chìa bàn tay của mình ra cho những ai cần chúng, rồi sẽ có những bàn tay sẵn sàng chìa ra khi bạn cần! Chúc các bạn một năm mới hạnh phúc và ngập tràn yêu thương!

Ho ten: Nguyen thi thu thuy
Dia chi: Suong mu xu Hue
Email: muaxuhue@yahoo.com
Tieu de: camnhanvecuocsong
Noi dung: That ra trong moi con nguoi deu co phan thien va phan ac. Co chang chung ta biet cach dung de cho phan ac do co co hoi lon len thoi. Trong cuoc song van con nhieu dieu tot dep de chung ta phai co gang song mac du cuoc song cua chung ta khong tot dep nhu uoc mo.

Ho ten: VanQuang
Dia chi: Hànội
Email: microwave18@gmail.com
Tieu de: Cảm nhận về cuộc sống.....
Noi dung: Nghe xong câu chuyện này quả thực mình rất xúc động. Cuộc sống bây giờ có phải là quá thực dụng.. tiền và chỉ có tiền...Tiền là 1 phần của cuộc sống. Thử hỏi không có tiền trong tay bạn sẽ làm được gì( chả làm được gì cả). Có người nói rằng ngày xưa con người sống với nhau thật hơn bây giờ. Có thể đúng như vậy phải không các bạn. 1 người ăn mặc quần áo đắt tiền, đi xe xịn, nước hoa thơm lừng đi đến đâu cũng được tiếp đón bằng những nụ cười.Còn nếu ngược lại thi sao có thể sẽ bị xua đuổi, quát mắng và bị nhìn với những con mắt khinh bỉ coi thường. Xã hội h là vậy mà. Nhưng cũng có đôi lúc cũng có những con người tốt bụng biết cảm thông với người khác. ( Đôi khi nên "dừng lại" để cảm nhận góc cạnh của cuộc sống bên mình)....

Ho ten: Nhóc buồn
Email: ngoisaothienthan_112@yahoo.com
Tieu de: Cuộc đời này dù có thế nào,nó vẫn sẵn sàng đón nhận
Noi dung: Đọc bài viết làm cho mình phải suy nghĩ.có lẽ bạn nói đúng.Cuộc đời này dù có thế nào,tớ vẫn sẵn sàng đón nhận

Ho ten: hà thị mai quỳnh
Email: maiquynh_hvnh@yahoo.com
Noi dung: Truyện thực sự rất hay và cảm động nữa. Mọi người nên chia sẻ tình yêu của mình nhiều hơn, không chỉ trong những ngày đầu năm mới !

Ho ten: Hạt Mít
Dia chi: HP
Email: hoa_thuy_tien_ht86@yahoo.com
Noi dung: Câu chuyện giản gị, xúc động dành cho năm mới. Giữa những ngày đông lạnh này tôi vẫn cảm thấy ấm áp. Cảm ơn Max Lionhart!

Ho ten: ho nam
Email: nhoemvitinhanh@yahoo.com
Noi dung: toi da doc nhung bai viet ve tinh yeu thuong con nguoi tren rat nhieu dien dan , nhung day la lan dau tien toi nghe dc bai viet co the lam toi kim dc nuoc mat . No lam cho toi phai suy nghi lai ve ban than minh truoc cuoc doi voi bao bon be cung bao giac mo nho nhoi cung nhung nguoi xung ma doi khi chung ta lang quen mat .

Ho ten: Chút tàn phai
Email: mydream1805@yahoo.com
Noi dung: Đọc truyện của bạn... và bất chợt nước mắt chảy. Tôi thích đọc hơn những truyện về tình yêu... và cũng đã nhiều truyện làm tôi xúc động... nhưng "chiếc bánh cuối năm" thì khác... Nhất là từ cái khoảnh khắc cậu bé bị giật tiền... Xót xa... nhưng dù sao cái kết tương đối của nó cũng là cái kết có hậu... tương đối! "Hạnh phúc là đấu tranh!". Cảm ơn Max Lionhart.

Ho ten: Gà ngố
Dia chi: Hà Nội
Email: niemtin_46@yahoo.com
Tieu de: thương quá
Noi dung: Cảm ơn bạn về bài viết,tớ đã chảy nước mắt khi đọc câu chuyện này,trên đời này có nhiều đứa trẻ có hoàn cảnh thật đáng thương,tội nghiệp lắm.Hy vọng rằng năm mới đến,có thật nhiều may mắn hơn đến với tất cả mọi người và cả những đứa bé ấy nữa,hy vọng sẽ nhiều hạnh phúc hơn.Nếu có thể thì trong chúng ta mỗi người nên làm 1 việc gì đó thật ý nghĩa khi gặp những đứa bé có hoàn cảnh như thế này.Cảm ơn bạn đã cho tớ đọc 1 câu chuyện cảm động như thế.Chúc bạn năm mới nha!

Email: meocon_dangyeu_nclc@yahoo.com
Noi dung: k biết nói gì. chỉ biết khi đọc xong câu chuyện này tôi đã cười ^^. cảm ơn tác giả thật nhiều. Tôi sẽ tự viết tiếp cuộc đời chú bé trong trái tim mình ^^

Ho ten: Lâm Hồng
Dia chi: Hà Nội
Tieu de: Thứ 7 buồn !
Noi dung: Ngồi nhà lướt vietnamnet, đọc truyện online và nghe blog radio... mà buồn. Chiều thứ bảy sao người ta vui thế. Ngồi bên nhau tay nắm chặt tay. Tôi cũng yêu, cũng có chiều thứ bảy. Nhưng thứ bảy buồn, thứ bảy cô đơn. Giá như có thế....em sẽ làm tất cả ....để chúng mình được gặp nhau năm năm về trước...

Ho ten: nguyen thanh nguyen
Dia chi: 521/92 XVNT P26 Q Binh Thanh
Email: chocolatewiss@yahoo.com
Tieu de: chiec banh cua nam moi
Noi dung: chuyen hay - xuc dong

Ho ten: kim kim
Email: ba_gia_nghien_net@yahoo.com
Noi dung: hu..hu.. không biết đâuđọc bài viết muốn khóc quá... cs đôi khi không phức tạp như những gì ta hằng nghĩ, chỉ đơn giản là một ánh mắt, nụ cười thân thiện là đủ ấm áp lắm rồi..đôi khi ta quá tham lam, mơ ước những gì quá xa tầm tay với...nhóc ơi!! hạnh phúc ná, năm mới an làn

Ho ten: Mộc Miên
Email: kmthoa@yahoo.com
Noi dung: bài viết này... nó... hay, và xúc động quá bạn à !!!

Ho ten: Xanh la cay !
Dia chi: hn
Email: huongtoimattroi_ts@yahoo.com
Tieu de: Co giot nuoc rat trong roi xuong ...
Noi dung: ..."Con nguoi khong phai tat ca deu lanh leo " - Dung roi ,minh van thay day thoi .O cho nay cho kia ,bang cach nay cach khac .Yeu thuong luon den duoc voi yeu thuong ma ,se chang di lac dau .Boi luon co cach cua rieng minh ma .Cui xuong thap hon mot chut ,song cham hon mot ti thi se thay ngay thoi , phai khong ??? Thay ban roi nhe ! Max Lionhart .Chot nhan ra "ke mau lanh" van con "am" hon minh nua .Nhung the nao di nua to van muon lam - can thiep vao nhung manh doi nhu cau be do !Se co gang ,co gang ... CAM ON NHE - nguoi mau lanh ! (thanh tam)

Ho ten: hoà
Dia chi: dl1205 đh KD&CN,hà Nội
Email: hoanglong79h@yahoo.com
Tieu de: cảm ơn bạn
Noi dung: cảm ơn bạn vì đã cho mình cảm nhận được môt tâm hồn người Việt trẻ,biết yêu thương đồng bào mình,giàu lòng nhân ái.Và có lẽ còn hơn thế là bạn đã biết chia sẻ những tình cảm ấy với người xung quanh,

Email: shmilyvn@gmail.com
Noi dung: " Con người ta không phải tất cả đều lạnh lẽo ". Vậy là được anh nhỉ?

Ho ten: visaoxanh
Dia chi: ha noi
Noi dung: hay va xuc dong!

Ho ten: Mai Trang
Noi dung: Bai viet rat cam dong. Cam on ban.

Ho ten: cỏ thơm
Email: gaconlonton2007@yahoo.com
Noi dung: không khí trong câu chuyện có 1chút lạnh lẽo của mùa đông, 1chút ấm áp của mùa xuân. Thật khó để cầm nước mắt khi hình ảnh cậu bé dùng tất cả sức lực để lấy lại ước mơ của mình. "hãy yêu người như chính ta yêu mình"

Ho ten: be bu
Noi dung: Cau chuyen cam dong qua.Cung co the la co that hoac k co that nh van co nhung niem tin hi vong cho nhung con nguoi dang dc hanh phuc.Hi vong moi nguoi se mo long hon voi nhung con nguoi kem may man hon minh

Ho ten: maxo
Dia chi: 48b1su dai hoc vinh
Email: luocnga@yahoo.com
Noi dung: cau chuyen thatt tuyet voi

Ho ten: Nguyen Dinh Du
Noi dung: Mùa đông lạnh nhưng thấy nước mắt lăn dài trên má thật nóng ấm. Bài viết rất xúc động.

Dia chi: Nghệ An
Email: retre_langboi@yahoo.com
Tieu de: 1 câu chuyện tưởng tượng!!
Noi dung: Nhận xét đầu tiên của tôi về bài viết là nó khá hay. Mang tính chất nhân văn Nhưng nó thiếu thực tế quá. Một đứa bé 6 tuổi bị bỏ rơi ư??Tôi không tin được một đứa trẻ bị bỏ rơi sớm như vậy lại có cách nói chuyện lễ phép thế: "Không ạ. Nhưng mai cháu bán, ông mua cho cháu nhé!..." Và trên thực tế "Bà béo" cũng sẽ không nói với nó những câu "lịch sự" như vậy. Sự thật trần trụi hơn nhiều bạn ạ!!

Ho ten: Chuột
Dia chi: NA
Email: nguyenthihien.thuong@yahoo.com
Noi dung: Câu chuyện thực sự xúc động.Mùa đông và trời mưa nhưng chính tình người đã sưởi ấm,làm cho mùa đông ko còn giá lạnh.

Ho ten: hoatuyet
Email: hoatuyet _@yahoo.com
Noi dung: cau chuyen that xuc dong, mua dong nam nay se am ap hon voi nhung dua tre kem may man

Ho ten: Max Lionhart
Dia chi: Hải Phòng
Email: max_lionhart@yahoo.com
Noi dung: cám ơn mọi người ủng hộ .. ừ dẫu biết có mấy điểm vô lí, nhưng, mình vẫn viết bởi mình biết mọi người còn có một trái tim ấm áp, và dần dần, một chút nhỏ bé thôi , mình hy vọng nó sẽ giúp cho nhưng người nghèo xung quanh chúng ta hơn...

Ho ten: Tuan
Email: hoangtutimbanthan@yahoo.com
Noi dung: Cuộc sống là vậy. Bên canh những người giàu còn có những người nghèo, những người có hoàn cảnh khó khăn.Đọc xong tôi cũng cảm thấy rất buồn nhưng hãy tin vào cuộc sống,tin vào tương lai em nhé.Và đặc biệt em cần tin vào bản thân mình.Hi vọng rằng 2k9 này mọi người trên thế giưới sẽ có cuộc sống tốt đẹp, an lành, hạnh phúc....I love you

Ho ten: Thu Thủy
Dia chi: HTXĐN TC
Email: thuthuy88@yahoo.com.vn
Tieu de:
Noi dung: Câu chuyện hay, xúc động nhưng tác giả bài viết đã hơi quá nhân cách hóa nhân vật của mình. Một đứa trẻ bị bỏ rơi sớm , còn quá nhỏ tuôi nhưng lại có những suy nghĩ và hành động không khác gì một người lớn thật thụ. Trong cuộc sống mỗi người có một số phận riêng song đều có chung một thứ, đó là tình cảm đồng loại , tôi hy vọng rằng con người sẽ vì thứ tình cảm đó mà không lạnh lẽo với nhau dù cho số phận mỗi người có khác nhau .Cảm ơn bài viết của bạn rất nhiều!

Ho ten: vy vy
Email: bethuxinh@yahoo.com
Noi dung: Bài viết hay quá. Năm mới, hy vọng mới, những điều bình thường nhất là những món quà vô giá mà đôi khi ta không nhìn thấy được. Mình mượn bài viết này về blog mình được không bạn? ^__^

Ho ten: Thu Thủy
Dia chi: HTXĐN TC
Email: thuthuy88@yahoo.com.vn
Noi dung: Câu chuyện hay, xúc động nhưng tác giả bài viết đã hơi quá nhân cách hóa nhân vật của mình. Một đứa trẻ bị bỏ rơi sớm , còn quá nhỏ tuôi nhưng lại có những suy nghĩ và hành động không khác gì một người lớn thật thụ. Trong cuộc sống mỗi người có một số phận riêng song đều có chung một thứ, đó là tình cảm đồng loại , tôi hy vọng rằng con người sẽ vì thứ tình cảm đó mà không lạnh lẽo với nhau dù cho số phận mỗi người có khác nhau .Cảm ơn bài viết của bạn rất nhiều!

Ho ten: antnai
Email: antnai@yahoo.com.vn
Noi dung: mình thì còn nghĩ rằng đọc xong truyện này chúng ta còn như có 1 chút gì đấy ... để không chỉ là nước mắt, không chỉ là cảm thông... mà hơn thế, phải nhìn nhận lại chính mình nữa! Có thể trong trái tim mỗi người luôn chứa sẵn chút ấm áp của tình thương, nhưng đôi khi... cuộc đời này hoặc là nhiều "gió bụi" quá, hoặc là nhiều thứ ngọt ngào hấp dẫn quá... mà ta như bỏ quên chính 1 phần con người tốt đẹp ấy trong trái tim mình! Thế nên... sẽ có những lúc đọc xong 1 câu chuyện như thế này... mới chợt như "bừng thức"! Trong cuộc đời cũng liệu có mấy khi trải qua giây phút "bừng thức" ấy? Cảm ơn Max đã cho ai đó được "tìm lại chính mình"!

Ho ten: nguyenhuyen
Dia chi: ĐHBK
Email: fire_ant331@yahoo.com
Noi dung: cảm ơn tác giả đã cho ta biết " sống trong cuộc sống cần có một tấm lòng" để thực sự cảm nhận được lòng yêu thương trong cuộc sống!

Ho ten: Vân Anh
Dia chi: HN
Email: Haianh187@yahoo.com
Noi dung: Đọc truyện rồi mới thấy mình may mắn quá, vì ở đâu đó ngoài kia vẫn còn có những con người chịu nhiều thiệt thòi và bất hạnh. Mùa đông lạnh nhưng dường như nó kéo mọi người xích lại gần nhau hơn...

Ho ten: Xứ sở bạch dương
Dia chi: LB Nga
Email: ngayxuayeudau84@yahoo.com.vn
Noi dung: Qủa thật là mình đọc câu chuyện này làm mình xúc động lắm,cám ơn nguời đã gửi câu chuyện đến chô chúng tôi nhé.Để cho chúng tôi biết rằng,chúng tôi vẫn còn sung sứng hơn những đứa tre đó.Vì chúng tôi vẫn còn có Cha Mẹ lo lắng,che chở cho mình trên đường đời.Không như những mảnh đơi nhỏ bé kia.Một lần nữa cám cơn tác giả Max Lionhart.Chúc mọi người một năm mới an bình.С НОВЫМ ГОДОМ 2009!

Ho ten: Quy
Email: minhquyvpb@gmail.com
Tieu de: CÁM ƠN!!!
Noi dung: Tôi chẳng biết nói gì! Chỉ biết cảm ơn tác giả bài viết nên câu chuyện này!!!! Một lời cảm ơn sâu sắc nhất!

Ho ten: lisa
Email: orange_dream265@yahoo.com
Tieu de: red heart
Noi dung: câu chuyện rất có ý nghĩa với mình! cảm ơn anh đã có những câu chuyện ý nghĩa vào thời gian đón năm mới thế này nhé!đọc nó ta cảm giác đc,trái tim ta lại nóng lên 1 lần nữa...và ta lại tìm đc 1 mục đích sống của riêng mình! thanx! Cho phép em cop bài này trên blog nhé!

Ho ten: hoa thuỷ tinh 6868
Dia chi: tan an -long an
Email: hoatinhyeu6868
Tieu de: tinh nguoi am ap phai ko
Noi dung: cau chuyen hay lam, khi nghe toi da khoc,va toi cung khong hieu tai sao toi khoc,toi khong biet tren doi nay co nhung nguoi tot nhu vay khong, nhung lam cho con nguoi thay that gan gui va than thuong,cam on tac gia da cho chung toi nghe mot cau truyen cam dong ma vao thoi dai nay moi nguoi nen nghe va lam theo

Ho ten: NoGaRd
Dia chi: Hai phong
Email: tavietlong@gmail.com
Noi dung: Câu chuyện thật cảm động! Đọc xong mình lại nhớ các em ở làng trẻ Hoa Phượng lắm..!Cảm ơn tác giả đã mang đến cho mọi người một mốn quà thật ý nghĩa, nó sẽ khơi dậy lòng trắc ẩn của mỗi người chúng ta!

Ho ten: trương to tran
Dia chi: long an
Email: totran74@yahoo.com.vn
Tieu de: hạnh phúc
Noi dung: thật sự mình rất xúc dộng khi đọc câu chuyện này.Một nhười bạn vừa giới thiệu mình với trang web này thời gian gần đây,vì biết mình rất thích đọc truyện.cuộc sống là một c huỗi ngày dài với biềt bao ưu phiền,lo lắng, vá cả hạnh phúc. Có thể với nhiều người, hạnh phúc là điều gì đó rất xa xỉ nhưng vẫn có một số người- điển hình là cậu bé trong truyện- hạnh phúc thật bình dị.thật nhỏ bé thế nhưng cquá trình để đi đến hạnh phúc ấy lại thật gian nan.

Ho ten: Việt
Dia chi: moscow
Email: lavang_ru_308861190310@yahoo.com
Noi dung: Một câu chuyện rất cảm động.

Ho ten: juli
Dia chi: HN
Email: hoa_bat_tu042002@yahoo.com
Noi dung: Câu chuyện này thật sự đã làm mình rơi nc mắt, 1chiếc bánh rất bình thường, nhưng lại là cả một trời mơ ước với cậu bé... hi vọng sẽ có thật nhiều nhiều người như bà bán bánh, bán cho cậu bằng tấm lòng của mình...

Ho ten: gaucon
Email: gaucon308@yahoo.com
Tieu de: cám ơn!
Noi dung: Câu chuyện rất cảm động.Thật sự cám ơn tác giả, mình đã khóc và đã nhận ra được rất nhiều điều mà lâu nay mình đã quên...cám ơn!


 

 

Chép link sau vào chương trình đọc Feed (RSS) để cập nhật những bài viết mới nhất của Blog Việt ngay tại Blog của bạn: /rss/vnn_blogviet.rss

,
Gửi cho bạn bè In tin này
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,