Chào mừng các bạn đến với Blog Radio số 54!
Hôm nay Blog Radio mang tới các bạn câu chuyện về cuộc sống của một cô nàng mạnh mẽ, cá tính nhưng cũng thật mong manh trong nhịp sống hiện đại - câu chuyện mang tên “Cà phê cuối chiều” gửi từ email của bạn Hà Nguyên ở đường Hà Nội – Thành phố Huế. Mời các bạn cùng lắng nghe và thưởng thức câu chuyện như một ly cà phê Blog Radio dành tặng các bạn vào ngày cuối tuần đầu đông hôm nay…
Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 54: Cà phê cuối chiều
Cà phê cuối chiều
Hà Nguyên
Blog Radio - Tôi chấm dứt một ngày dài mệt mỏi và lê thê bằng việc nhấm nháp một tách cà phê. Đen, không đường, đắng và nhiều cặn, loại cà phê dở nhất mà tôi có thể tìm ra. Tôi thích thế, hay chỉ là thói quen đã lặp đi lặp lại từ 8 năm nay? Không chắc nữa. Tôi là một đứa con gái quái đản, lạnh lùng, tự cao, kiêu ngạo và hãnh tiến…không biết còn thêm tính từ gì nữa, đến giờ tôi mới chỉ nghe được có thế. Người ta nhìn vào những thói xấu của tôi, những sở thích lạ lùng và có phần man dại để lên án, chì chiết. Thế nên, tôi đã học được cách tự bảo vệ mình khỏi những lời đàm tiếu, tôi nhấm nháp tách đen dở thúi vào mỗi cuối ngày, như nhấm nháp những lời xấu xa làm tôi tổn thương. 8 năm nay tôi không khóc, tôi chỉ uống đen, viết nhăng nhít lên bất kỳ nơi nào có thể hiện chữ, ngủ một giấc vật vờ và sáng ngày ra, đôi mắt thâm quầng, tôi ngẩng đầu lên đối diện với mọi thứ.
Hôm nay mình chảy máu… Thằng Vespa trắng vụt qua, gương chiếu hậu vấp vào tay lái làm mình ngã. Ngã uềnh giữa đường, mặt đường nhựa nóng rát, da thịt nóng rát. Có mấy người chạy lại đỡ mình dậy, miệng càm ràm hộ mình thằng nhãi chạy ẩu. Chảy máu, xót, người dưng đâu thể xuýt xoa cho mình, mà, sao quay đầu đi đâu cũng thấy toàn người dưng thế này?
Sếp không hài lòng với kế hoạch even của mình. “Táo bạo quá, em cứ theo môtip lâu nay em làm cho anh, đừng biến thể, biến tấu, sáng tạo gì gì hết. Thế nhá, em có 3 ngày!”
Tôi làm việc cho một công ty truyền thông cỡ vừa. Tọa lạc trên một khu phố lắm bụi và tiếng xe cộ, công ty truyền thông có tên giao dịch nước ngoài là CIL này luôn bị đám mái đóng minijuyp quang quác là “có ít lương”. Tôi 26 tuổi, 2 bằng Đại học, 1 thạc sỹ truyền thông. Tôi thường đến công ty sớm nhất, nhận lịch gặp khách hàng ở phòng thư ký rồi biến ngay, liên lạc với sếp chủ yếu qua mail; hoặc đến muộn nhất, thời gian vắt từ sáng qua trưa, khi đám nhân viên văn phòng đang gặm KFC ngoài tiệm, cũng nhanh chóng nhận lịch rồi đi. Tôi chả sợ gì, chỉ là không muốn cuối ngày lại phải chiêu thêm cà phê vào tách. Tôi dành chủ yếu thời gian lượn lờ ngoài đường, vụt bắt ý tưởng- những ý tưởng ngỡ rằng vĩ đại lắm, vào thời điểm đó, sau mới nhận ra rằng chả có mấy giá trị, bởi sếp tôi là người cổ hủ, hâm mộ cuồng nhiệt triết thuyết ổn định của một triết gia tên gì tôi chả nhớ, sống vào thế kỷ 17 thì phải. Thế kỷ 17 thì làm gì có internet, nhưng thời đại này nó là một thứ không thể thiếu, và vì nó gắn liền với nhịp sống hiện đại, nên triết thuyết ổn định của ông ta không hợp lý tí nào, hoàn toàn không chấp nhận được. Tôi vẫn còn ở dưới trướng sếp vì sếp là người duy nhất, khi tôi đến nộp hồ sơ xin việc, không nhìn hau háu tôi từ dưới lên trên, cũng không chụt choẹt em à em ơi, không bảo tôi đến bàn thảo công việc lúc đèn đường đã sáng ngọn…
Thế giới truyền thông là một thế giới phức tạp, nhất là trong ngành quảng cáo, even. Thi thoảng tôi vẫn phải vờ xin lỗi khách hàng, e lệ khẽ khàng đứng lên, để rồi khi khuất tầm mắt khách liền chạy ù vào phòng vệ sinh, nôn mửa ầm ĩ. Đi ra vẫn là tôi nhẹ nhàng, cười mủm mỉm. Chấp nhận cho được việc, vì nó đã thành quy luật bất thành văn, nhưng thế thôi, không hơn. Có lần thằng trưởng đại diện hãng điện thoại nổi tiếng đã lãnh một cái tát nảy lửa vì tội dám lợi dụng lúc mời rượu để vuốt ve tôi. Và vì cái tát đó, công ty tôi phải chịu mất hợp đồng. Khi tôi đến gặp sếp vào sáng hôm sau đã thấy đám mái già vừa tô son trét phấn vừa bàn tán chuyện tôi sẽ bị đuổi việc, hoặc ít nhất cũng cắt lương thưởng mấy tháng. Tôi có sợ gì đâu, tôi không phải là người kém cỏi, tự tin rằng có quăng quật đâu cũng không chết đói, tôi bước vào phòng sếp, ngó nghiêng mấy bức tranh chép Goya, mỉm cười với bức ảnh đứa con gái sún răng trên bàn làm việc của sếp. Sếp đứng sau lưng từ bao giờ, ngoảnh lại đã thấy sếp nhếch mép: “Chuyện thế nào kể đi cô bé!” Tôi kể, thậm chí còn thêm động từ mạnh để diễn tả uy lực cái tát của tôi. Xong, đợi. Sếp ngó tôi một lúc, với tay qua cái bàn lộn xộn giấy tờ lấy bảng phân công công tác trong tháng, đưa cho tôi: “ Em đi Sài Gòn 2 tháng, làm việc với đối tác trong đó. Nhớ, lần sau tát nhẹ thôi, công ty không có khoản trả tiền thuốc.”
***
2/10: Mình kéo vali qua cửa sân bay. Ồn quá, giọng miền Nam vo ve như muỗi, hình như mình là người duy nhất đứng một chỗ ngó nghiêng thế này. Ai cũng chạy như điên, bỗng dưng thèm ăn phở, tô phở nóng, húng láng và ớt xiêm cay lòi mắt giữa sân bay tấp nập này chả liên quan gì với nhau. Thế nhưng thèm, thèm quá. Mình nuốt nước miếng đánh ực, định ngó nghiêng lúc nữa mới về khách sạn, nhưng đội quân taxi kéo đến, mình leo đại lên một chiếc, phóng vèo cái đã tới nơi. Anh tài bảo mình hên, hôm nay không tắc đường. Một trăm hai mươi nghìn. Anh bồi khách sạn chạy ra xách vali lên phòng, giao chìa khóa, dặn mình có gì cứ gọi. Năm chục.
Sài Gòn ồn ào, những cung đường như rắn, trai gái quấn quít tự nhiên. Sài Gòn rất bức, cảm giác thiếu không khí có thể gọi rõ thành tên, những mảng lưng đen thui bóng nhẫy, những mảng đùi trắng phốp, những khuôn mặt vêu vao…Tôi lang thang nguyên đêm đầu tiên ở Sài Thành, xì xụp đủ các món ăn Ta Tây Tàu, thinh thích một anh chàng nấu món hủ tiếu có mùi thơm đặc biệt. Anh chàng đội cái nón trắng đầu bếp, có hàng ria mép mờ mờ, mắt híp một mí, đảo tay rất điệu nghệ trên cái chảo nông lòng, mùi thơm dần tỏa ra. Vừa ăn vừa ngắm kể cũng thú. Rồi khi trả tiền, hình như đoán biết được sự chú ý của tôi, hay tại tự tin quá vào “nhan sắc”, anh ta cười rõ tươi, hẹn tôi lại quán vào một ngày gần đây bằng cái giọng Tàu trọ trẹ. Tôi phát hiện răng anh ta không đều, thậm chí còn có cái nanh bọc vàng. Tôi bước ra khỏi quán.
Nói chung tôi không phải là mẫu con gái truyền thống. Tôi không ngại ngần nói lời yêu với người tôi thương, tôi ghét cái kiểu yêu ỡm ờ nửa vời sơcua, tôi sẵn sàng chủ động hôn người đàn ông của mình. Tôi là người dễ dàng nhưng không dễ dãi, tôi vị tha, vì tôi hiểu người ta thường gặp phải những tình huống không mong muốn như thế nào. Nhưng tôi thường chìm trong những giấc mộng ký ức, vẫy vùng một mình, cào xé một mình, gầm gừ một mình.
… Tôi yêu khi vừa bước chân vào cánh cổng Đại Học. Mối tình đầu, 18 tuổi, sâu, không thành - dĩ nhiên, bao nhiêu người trên thế giới này chứ chẳng riêng tôi. Người đàn ông đó hơn tôi một giáp, là đại diện hãng mỹ phẩm của Pháp, tôi quen trong một lần xớn xác vào xin thực tế. Tôi yêu đôi mắt xanh của anh ta, đến nỗi có thể ngồi lặng hàng giờ mà ngắm những dòng cảm xúc trong đôi mắt đó. Mắt xanh của tôi lai Pháp, gốc Việt, sang đây đã 7 năm, nói tiếng Việt rất sõi và yêu rất khéo. 18 tuổi, tôi cứ ngỡ yêu khéo là một thứ bản năng, ông trời tạo ra để người đàn ông làm cho người đàn bà hạnh phúc. Sau này, khi Mắt xanh về nước, lẳng lặng, không nói một lời chia tay, tôi mới vỡ lẽ yêu khéo là một cái tài riêng không phải ai cũng có, nó có khả năng làm tê dại trái tim người đàn bà, bắt cô ta phải vật vờ đi tìm sự giải thoát suốt cả cuộc đời. Anh ta thường ôm tôi từ sau lưng bằng cánh tay ấm chắc, hôn tôi rất sâu, mùi anh ta rất nồng, nói những lời có cánh, trừ lời yêu… Thế, anh ta lẳng lặng ra đi để lại cho tôi chừng ấy ký ức. Một vài người bạn của anh ta bảo tôi Mắt xanh đã có gia đình bên Pháp. Tôi tin, nhưng trái tim bị tổn thương của tôi không cho phép tôi chấp nhận điều đó. Tôi sang Pháp, 18 tuổi, tôi đi tìm một câu trả lời. Tôi điên rồi, thật thế, tôi kiêu hãnh quá, mà cũng mong manh quá, tôi đi với hộ chiếu du lịch, một thân một mình, tiếng Pháp một chữ bẻ đôi cũng không biết. Người bạn cho tôi địa chỉ công ty của Mắt xanh đã cẩn thận nhờ người nhà đón tôi từ sân bay và chăm sóc tôi những ngày ở đó. Cuối cùng tôi gặp được Mắt xanh, không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt đó, cay đắng nghe anh ta bảo chưa bao giờ nói yêu tôi, chưa bao giờ nghĩ sẽ duy trì quan hệ lâu dài với tôi. Tôi về, thế là đủ. Tôi kiêu hãnh lắm, mà cũng mong manh lắm. Tôi không đủ sức nguyền rủa, chửi bới anh ta, tôi không muốn mọi người biết rằng tôi bị phụ tình. Từ đó, tôi có thói quen uống đen hạng bét vào mỗi cuối ngày. 8 năm, tôi kiêu hãnh lắm, mà cũng mong manh lắm…
Yesterday Coffee nằm sâu trong một con hẻm nhỏ. Con hẻm hun hút và cong queo tưởng như chẳng có gì hấp dẫn lại mở ra một không gian thoáng đãng đến không ngờ. Yesterday đủ sang cho những doanh nhân đến bàn thảo công việc, đủ tĩnh để những người cô đơn gặm nhấm nỗi buồn, đủ lãng mạn cho những đôi tình nhân. Hôm nay tôi có hẹn với khách hàng chưa biết mặt, nhắn nhe đặc điểm nhận dạng rồi kêu taxi tự tìm đến. Áo màu ghi, cà vạt đen, để túi xách bên tay trái. Anh ta đang khuấy ly cà phê, đen hay nâu, xa quá tôi nhìn không rõ, khuôn mặt nghiêng nghiêng như đứa trẻ thích thú lắm trước một món đồ chơi mới lạ. Không thể tin được đây là nhân vật một tay làm nghiêng ngả hầu hết các công ty truyền thông ở Sài Gòn vì những hợp đồng béo bở nhưng khó nhằn. Lịch thiệp kéo ghế mời tôi ngồi, mùi CK Euphoria thoang thoảng, cái răng khểnh thi thoảng lại tươi rói trong một mẩu chuyện ngộ nghĩnh. Buổi làm việc chưa đi đến đâu, hôm nay mới chỉ dừng lại ở ra mắt xã giao. Tôi sẽ ở lại đây 2 tháng để thương thảo và tiến hành công việc.
7/10: Một tuần ở Sài Gòn. Những cơn mưa bất chợt không quen, mình chúa ghét cái gì không quen. Hôm nay khách sạn bị cúp điện, máy nổ không hiểu sao cũng không chạy được. 2 tiếng liền bị giam trong bốn bức tường, nặng nề với bản kế hoạch chưa hoàn thành và cái tính hiếu thắng của mình. Lúc sáng Răng khểnh đến, đọc qua cái kế hoạch tâm huyết trên bàn làm việc rồi ném bộp xuống, nhếch môi chế giễu: “Em chỉ có thế này thôi ư?” Đây là lần thứ 4 anh ta từ chối bản kế hoạch, tức điên lên, mặt đỏ như gà chọi, mình gom chút bình tĩnh cuối cùng nhỏ nhẹ: “Anh còn yêu cầu thêm gì nữa?” “Tôi muốn sự đặc biệt, bản kế hoạch thế này tôi có thể nhặt lên từ sọt rác trong văn phòng tôi, đầy!”
Gần 2 tháng ở đây, tôi đã chinh phục được bộ não của Răng khểnh khó tính, và cả trái tim của anh nữa. Tôi thỏa mãn lòng kiêu hãnh của mình. Răng khểnh ngỏ lời với tôi cũng ở Yesterday, vào một ngày Sài Gòn mưa ồn ã. Tôi từ chối lời yêu trong tiếng piano từng giọt, từng giọt. Buồn. Cả Răng khểnh và tôi. Vết cắt xưa đã liền sẹo lâu rồi, nhưng vẫn là vết cắt mà mỗi lần nhớ lại, tôi đa nghi với tình yêu thêm một chút, tôi quái đản với những ước vọng yêu thương của chính mình thêm một chút, khắt khe với người yêu mình thêm một chút. Tôi kể cho Răng khểnh nghe về tôi, về Mắt xanh, về những giấc ngủ chập chờn…Răng khểnh tự tin bảo chắc chắn tôi đã yêu anh rồi, chỉ là tôi khăng khăng không chịu nhận ra mà thôi, rằng anh sẽ đợi để tôi tự vật lộn với cảm xúc của mình. Anh là một người đặc biệt, khác xa với những gã trai tơ có, già có vo ve bên tôi bấy lâu nay. Anh kìm hãm được những điên loạn trong tôi, biết cách kích thích tôi, chọc cho tôi đến phát điên lên….Anh làm cho ly cà phê cuối ngày không còn tác dụng nữa, tôi viết lăng nhăng nhiều hơn, ngay cả ở những nơi không hiện được chữ. Thế nhưng tôi vẫn từ chối, trái tim đa nghi tự nhủ rằng đấy không phải tình yêu, chỉ là thứ cảm giác thoáng qua nhất thời mà thôi.
Tôi về Hà Nội, được nghỉ phép 1 tuần sau chuyến công tác dài. Hà Nội cũng sôi động, nhưng cái sôi động bên ngoài không át được hương thơm cổ kính bên trong. Tôi lại lang thang trên những con đường quen, tôi thích những thứ quen thuộc. Tôi lao xe như điên, uống cà phê đến nỗi da xạm đi, ùa vào những pub ầm ào mở tiếng nhạc nghe như còi chữa cháy. Nốc rượu. Nhảy nhót cuồng loạn. Thì tôi là một đứa quái đản, tôi âm thầm với tôi, một mình, trong đêm, còn ban ngày, như thế này, váy ngắn áo quây, ngẩng đầu kiêu hãnh. Răng khểnh là ai mà có quyền năng làm đảo lộn cuộc sống của tôi? Răng khểnh đâu có đủ năng lượng để đốt cháy đi những trang quá khứ của tôi? Tôi mạnh mẽ. Không, tôi mong manh lắm, Răng khểnh có đủ kiên nhẫn ấp ôm che chở tôi suốt đời không? Vì tôi quá kiêu hãnh, tôi lại càng dễ tổn thương, tôi càng tỏ ra lạnh lùng. Tôi yếu đuối, tôi chỉ là một đứa con gái yếu đuối quẩn quanh trong cái vỏ dày cộp chính mình tạo ra, để che giấu đi nước mắt bên trong, để đời không quật ngã được mình. Tôi đi ngủ với giấc mơ chập chờn tiếng piano, Răng khểnh tươi rói và những trang giấy nhăm nhít chữ.
Răng khểnh gửi mail cho mình, chẳng viết gì, một trang giấy trắng. Mình hiểu ý, Răng khểnh muốn mình viết lên trang giấy đó. Viết gì đây nhỉ. Mình nhớ Yesterday chiều mưa ồn ã. Mình muốn trở lại Sài Gòn. Mình nhớ mùi CK Euphoria ấm áp. Mình nhớ……nhớ…….nhớ……..nhớ…/
- Blog Radio thực hiện theo truyện ngắn cùng tên của Hà Nguyên – Đường Hà Nội – Thành phố Huế
Cảm nhận về bài viết mời bạn gửi theo mẫu sau hoặc gửi bài viết, đường link blog muốn chia sẻ về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn (vui lòng gõ Tiếng Việt có dấu để phản hồi của bạn sớm được đăng)
Chia sẻ của bạn đọc Blog Radio
Ho ten: Bien_muadong
Dia chi: HN
Email: ambitiousgirlmhkid1412@yahoo.com
Tieu de: Ly cafe và những nỗi buồn
Noi dung: Chào Hà Nguyên! Buổi sáng cuối tuần đến cty bật máy tính, click vào blogviet và đọc được những dòng bạn viết tôi cứ ngỡ bạn viết cho riêng mình. Cảm ơn bạn đã cho tôi được đọc một bài viết tâm trạng như thế. Tôi cũng là một người thích cafe với những sở thích không giống ai. Mỗi người chỉ sống có một lần vì vậy hãy sống như chính gì chúng ta có và chúng ta muốn. Chúc bạn luôn là chính mình hạnh phúc và thành đạt.
Ho ten: Kim Thi
Dia chi: HN
Email: mytachip@yahoo.com
Noi dung: 1 Câu chuyện cảm động và rất đáng để suy nghĩ. Sáng thứ 7 đẹp trời. HN lạnh và mong manh! Đọc câu chuyện của bạn tôi bất chợt nhận ra mình trong đó, Và thấy rằng, không thể không commment lại. Có lẽ lâu lắm rùi tôi mới đựoc đọc 1câu chuyện mang nhiều ý nghĩa này. Thanks bạn thật nhiều. Tôi có thể chat cùng bạn được không? nick tôi chính là email đấy! Tôi online cả ngày mà. hihi. Have a nice day!
Ho ten: tran phuong
Dia chi: thai nguyen
Email: hongphuong_ktdt2007@yahoo.com
Tieu de: hay co len ban oi
Noi dung: bạn ơi hãy mở rộng lòng mình đón nhận tình yêu nhé bớt uống cà phê đi.Nhưng khi nào bạn bỏ đuợc cà phê nhớ chỉ cho mình nhé
Ho ten: Samlovelilo
Dia chi: Can tho
Email: kimngangst@gmail.com
Tieu de: Thank!
Noi dung: Cam on ban da cho toi 1 bai viet hay, co le 2ta giong nhau tu tao 1 lop vo boc bang da xung quanh
Ho ten: hoang lan
Noi dung: chuyện của bạn rất thú vị.mình thích nó
Email: kirakira1711@yahoo.com
Noi dung: khoi dau cho tinh yeu bang ca trai tim lan nua ban nhe.hanh phuc den cho nguoi biet cho doi va buoc di manh me.
Ho ten: hc
Dia chi: Đà Nẵng
Email: ty07_02@yahoo.com.vn
Tieu de: Tuyệt...!
Noi dung: Hà Nguyên. Bạn là người buồn có, vui có, lãng mạng có, mạnh mẽ có, kiêu hảnh có,bản lĩnh có,trình độ năng lực cũng chẳng kém ai khi mà tuổi đời còn trẻ. Mình thích những người như bạn
Ho ten: minh chien
Dia chi: Ha noi
Email: chienpm@gmail.com
Noi dung: Mot cau chuyen ket thuc mo! Ban hay de cho trai tim minh duoc tu do mot lan nua di, de no den noi ma no muon den nha? Chuc ban hanh phuc!
Ho ten: Lan Nhi
Dia chi: Thanh Xuân - HN
Email: ngoclantrang_294@yahoo.com
Noi dung: Mạnh mẽ và cá tính, tôi rất thích giọng văn cũng như cách miêu tả tâm lý nhân vật của bạn. Thành công hơn nữa trên con đường văn chương bạn nhé!
Ho ten: dauxu
Noi dung: Hạnh phúc đôi khi mỏng manh lắm. Chúc bạn sẽ quay lại Sài Gòn và tìm đước Răng khểnh đáng yêu của mình. Trân trọng hạnh phúc của ngày hôm nay trước khi mọi thứ quá muộn nha bạn...
Ho ten: Bư Bư
Dia chi: Hải Dương
Email: doggest_259@yahoo.com
Noi dung: "Nói chung tôi không phải là mẫu con gái truyền thống. Tôi không ngại ngần nói lời yêu với người tôi thương, tôi ghét cái kiểu yêu ỡm ờ nửa vời sơcua, tôi sẵn sàng chủ động hôn người đàn ông của mình. Tôi là người dễ dàng nhưng không dễ dãi, tôi vị tha, vì tôi hiểu người ta thường gặp phải những tình huống không mong muốn như thế nào. Nhưng tôi thường chìm trong những giấc mộng ký ức, vẫy vùng một mình, cào xé một mình, gầm gừ một mình".Có thể nói đây là đoạn văn miêu tả thật đúng con người tôi lúc này.Tôi cũng giống bạn, cũng đã yêu và đã thất bại.Tôi cũng không ngại ngùng khi từ chối tất cả những người con trai đến với mình về sau.Vì trong tôi hình ảnh của người ấy vẫn còn quá đậm.Đến mức gặp ai tôi cũng so sánh với người ấy, thậm chí cả trong giấc mơ...Nhưng tôi biết người ấy k phải là của tôi.Nhưng tôi sợ mình sẽ thất bại một lần nữa.Tôi có sai k?Tôi không biết.Tôi sợ bị tổn thương ......
Ho ten: thương -xinh
Dia chi: hà nội
Email: boconganhtronggio_2359@yahoo.com.vn
Tieu de: lựa chọn
Noi dung: Một câu chuyện hay, con người ta là vậy mà,khi đã bị vấp ngã một lần thì se cảm thấy lo sợ.mình cũng đã từng như bạn,hãy cố gắng lựa chọn con đường đi cho mình,cái gì quên được thì nên quên đi mà sống tiếp bạn nhe.Thân!
Ho ten: Vip8485
Dia chi: Hà Nội
Email: kid1412"_gtvt44@yahoo.com
Tieu de: ...!!!...
Noi dung: Mạnh mẽ, sâu lắng... và đầy cá tính!
Ho ten: Sweet dream
Dia chi: hp
Email: cream89n@ymail.com
Noi dung: Nét tính cách của cô gái này rất khác những cô gái khác, có lẽ chính vì thế mà tôi thấy ngưỡng mộ. Không phải ai cũng làm được những việc ma cô ấy đã làm, sống theo đúng con người của cô ấy. Không chỉ trong công việc, mà cả trong tinh yêu cô biết nói lên cảm xúc của mình. Một cảm xúc rất thật!... Ly coffee mà tôi thấy đựoc vị ngọt trong đó.
Ho ten: quynhtrinh
Dia chi: hn
Email: quynhtrinh_it@yahoo.com
Noi dung: SG ồn ào, náo nhiệt... nhẹ nhàg trog cái ồn ào... HN đêm lắng đọng và cổ kính...
Ho ten: Cá Voi Con
Dia chi: Hà Nội
Tieu de: hay!
Noi dung: Cô gái đủ yếu đuối để nhận ra được tình yêu, chàng trai đủ thông minh để đợi được tình yêu. Cô gái cá tính nhưng cũng cực kì con gái. Tình yêu đến như điều tất yếu sẽ fải đến với 2 con người, 2 mảnh ghép sinh ra là để đến với nhau. Hay và hấp dẫn!
Ho ten: vu tham
Email: mooncake021090@yahoo.com
Tieu de: cho minh them 1 co hoi
Noi dung: toi thich ca tinh cua ban.ban hay mo rong long minh du chi la 1 lan nua thoi.be ngoai ban to ra manh me nhung ben trong ban lai rat yeu duoi.ban so minh bi ton thuong lan nua .ban da thu minh lai do nhu la 1 cach tu ve cua chinh ban.nhung nhu vay ban se luon song trong su co doc.ma nhu vay se dau kho lam.minh tin rang ban la 1 nguoi rat tot se co duoc mot cho dua vung chac va tincay,tinh yeu cua ban se den.
Ho ten: far_away
Email: tigerdolla@gmail.com
Tieu de: Cafe chiều
Noi dung: Tôi cũng đang tiếp tục uống những tách cafe đen đặc. Chờ đợi ảo vọng.
Ho ten: Thúy
Dia chi: ĐH Ngoại Ngữ- DHQGHN
Email: daothuyhp87@gmail.com
Tieu de: Sao cô ấy giống mình quá!!!
Noi dung: Tôi tìm thấy trong nhân vật nữ có cái gì rất giống hoàn cảnh của tôi.
Ho ten: Ms Lhue
Dia chi: Hanoi
Email: forallvn@gmail.com
Tieu de: Nhu tim duoc chinh minh`
Noi dung: Cảm ơn bạn đã cho mình nhớ mình đã đang và rồi sẽ lại có những khoảng sống lạnh lùng, đam mê, kiêu hãnh và yếu đuối như bạn. Lạc bước giữa những chênh vênh của chính những gì mình tạo ra. Có đủ kiên tâm để theo đuổi đến cùng cái gọi là: cá tính? Mình nhớ Sài Gòn, chợt nhớ là nên yêu Hà Nội nhiều đi, sẽ mong chờ một nẻo đường mới nào đó. Hà Nội của mình có vòng tay ấm luôn đến từ phía sau những khi mình say sưa bên bếp lửa, có hơi lạnh hoang tàn của ngôi nhà e ấp bên cạnh Hộp đêm quái đản SEVEENTEEN SALOON, có cái kêu gào của con mèo mẹ nhớ con hay nhớ cái uốn éo của một gã mỉu tài tử, có giọt nước mắt luôn sẵn sàng khô, và một trái tim trót..rỉ máu. Và mình cũng nhớ....nhớ...nhớ...
Ho ten: ngoctrongda
Email: ngoctrongda20184@yahoo.com.vn
Tieu de: Cafe không đường!
Noi dung: Tôi, bằng tuổi bạn, cũng có những cái điên loạn như bạn, cũng có những cảm xúc, những ngốc xít và cũng uống cái thứ đắng đầy cặn bã dưới đít ly như bạn...nhưng tôi còn dang dỡ trong những chiều cafe một mình với "Mắt một mí" của tôi chứ không phải "Mắt xanh" hay cái" Răng khểnh" kia của bạn....ngổn ngang và nhiều nỗi niềm quá....Bạn viết thật hay, cũng nói hộ đôi điều giúp tôi....cám ơn bạn thật nhiều!
Ho ten: Shmily
Tieu de: Cà phê đắng...
Noi dung: Ngày chia tay tôi cũng chọn thức uống là cà phê. Rất lâu rồi tôi không uống loại thức uống đó, nhưng hôm đó tôi lại chọn nó. Cảm giác phải uống, phải chấp nhận cay đắng. Kiêu hãnh và mong manh, càng kiêu hãnh, lạnh lùng thì lại càng yếu đuối và dễ bị tổn thương. Không đủ sức để chửi bới, nguyền rủa, cũng muốn mọi người biết mình bị phụ tình, mình đau đớn như thế nào - đó là những cảm giác tôi đang trải qua. Thật khó chịu làm sao. Tôi trở nên gai góc, cô độc, khắt khe và đa nghi. Những giấc mơ cứ ám ảnh, ray rứt. Cám ơn bạn vì bài viết, như có ai đó thấu hiểu và chia sẻ những cảm giác cùng tôi.
Thuy Hong – Salsanme: Uh. Không hiểu sao khi cô đơn, khi đau khổ hay khi muốn chạy chốn chính mình người ta lại hay đi uống cafe nhỉ? Đọc câu chuyện của bạn tôi như tìm thấy chính ’’ Tôi ’’ trong đó. Tôi cũng là một phụ nữ mong manh, yếu đuối như chính bản chất của người đàn bà khi Chúa tạo ra vậy. Tôi cũng thèm lắm một vòng tay ấm áp, trở che. Tôi cũng cần lắm một bờ vai tin cậy, vững chắc để cùng tôi đi suốt cuộc đời này. Nhưng chính cuộc sống hiện thực và trần trụi đã tạo ra cho tôi một vỏ bọc gai góc, mạnh mẽ để che dấu bản chất thực, để tránh cho tâm hồn tôi khỏi bị thương tổn. Tôi cũng là một người kiêu hãnh đến độ thà chấp nhận thực tế phũ phàng còn hơn là tự lừa dối mình hoặc để cho người khác lừa dối mình. Tôi cũng có những đêm ru mình trong những bước nhảy cổ điển lãng mạn để tìm lại một thời đam mê, hay những đêm lắc lư điên cuồng trong tiếng nhạc chát chúa để quên đi những đam mê một thời. Tôi cũng từng là một Tôi của ban ngày kiêu hãnh và sang trọng, đốt cháy bao niềm đam mê của những gã đàn ông vô vị và rỗng tuếch. Nhưng tôi cũng từng là một Tôi với những đêm dài vật lộn với nỗi cô đơn của chính mình, khát khao kiếm tìm một người đàn ông sinh ra giành cho mình. Tôi cũng có những buổi cafe một mình, ngồi nhấm nháp vị ngọt, đắng của cafe và nhấm nháp vị ngọt, đắng của cuộc đời mình. Và tôi cũng nhớ... nhớ...nhớ...! một người mà tôi không có quyền nhớ.
Ho ten: Thanh Phuong
Dia chi: Sai Gon
Email: ptp_vn2410@yaoo.com
Tieu de: hay.cam xuc
Noi dung: Chi Ha Nguyen viet hay,cam xuc qua.Hy vong chi quay lai Sai Gon,mo long minh chap nhan Rang Khenh.Biet dau chi em minh gap nhau tai Sai Gon chi nhi?Khong hieu sao doc xong truyen chi viet,em rat co cam tinh voi chi:)
Email: meocon_dangyeu_nclc
Noi dung: em rất thjk con người chị. Chị có cách sống của riêng m`. Nhưng đôi khi đừng quá cảnh giác chị à. Bởi biết đâu 1 ngày nào đó khi chị nhận ra hạnh phúc của m` nó đã k còn nữa.............Đôi khi thay đổi cuộc sống vốn có của m` 1 chút 1 chút thôi cũng thú vị lắm chị à
Ho ten: KangTa
Dia chi: Thái Bình
Email: firstlove089@gmail.com
Tieu de: Cafe một mình
Noi dung: Hi` câu truyện của tác giả rát hay và mới lạ. Tôi thích lắm cái cảm giác 1 mình ngồi nhấm nháp 1 tách cafe và mắt hướng ra biển xanh.
Ho ten: Linh
Dia chi: Hà Nội
Email: emla_muadong2008_hl@yahoo.com
Tieu de: thanks
Noi dung: Cảm ơn bạn rất nhiều về bài viết . Nhân vật trong bài viết của bạn, tôi thấy mình ở trong đó rất rõ . Tôi cũng vậy , có thể nói là một người con gái quái đản , hihi. Vẻ bề ngoài mạnh mẽ, nhưng bên trong cái vỏ bề ngoài là một tâm hồn yếu đuối . Một lần nữa, xin cảm ơn bạn nhé !
Ho ten: Giau ten
Noi dung: Tối chủ nhật, một mình cô đơn, đọc bài viết này của bạn,mắt tôi cay xè, tôi kiêu hãnh và lạnh lùng lắm nhưng tôi cũng mong manh lắm.
Ho ten: Võ Văn Thành
Dia chi: Đà Nẵng
Email: dream_happy_87@yahoo.com.vn
Tieu de: tôi thích cafe...
Noi dung: Khi một cánh cửa khép , cánh cửa khác sẽ mở ra...Chúc bạn tìm thấy cánh cửa để trao chiếc chìa khóa yêu thương của mình:)
Ho ten: mot_ngay_moi_258
Tieu de: Tu te manques!!!
Noi dung: ...Sao cuộc sống luôn bắt con người phải tạo ra cho mình một vỏ bọc? Mong muốn có một bờ vai chia sẻ, hiểu, cảm thông. Tình yêu là chi mà làm con người đau khổ! Là một người có tính cách gần giống chị, e đã từng quyết định nhiều điều, có lẽ sau này em sẽ hối hận nhưng hiện tại thì không vì lòng kiêu hãnh của em quá lớn! " Mình sợ mất một ai đó, nhưng lòng tự trọng lại đẩy người đó đi xa........."!!!
Email: hoahuongduong0122@yahoo.com
Tieu de: toi ghet cafe
Noi dung: Tôi chưa bao giờ nhấm nháp tách cafe. Tôi thích mùi thơm của nó và chỉ có vậy. Tôi không giống bạn nhưng chẳng khác bạn là bao. Tôi cũng có mối tình đầu đẹp như mơ, 18 tuổi. Chia tay, không một lời, giờ cũng chẳng hiểu tại sao, nhưng tôi hiểu đó là quy luật của cuộc sống. Mọi chuyện rồi sẽ qua và phải qua như thế, muốn níu kéo cũng không được, đúng k bạn? Đó là lẽ thường, ai cũng phải trải qua, có người vượt qua, có người rất lâu mới vượt qua, có người không thể nào. Cũng chẳng sao. Qúa khứ là quá khứ. Tôi luôn tin tưởng vào tương lai, tôi tin rằng mình sẽ tìm được ng mà mình thương yêu nhất và mình cũng sẽ được đáp lại bằng một tình yêu ngọt ngào. Cho là nhận. Mình rất thích câu này. Hãy trân trọng khoảnh khắc và hãy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà sau này bạn không còn có cơ hội để trải qua nữa. Hãy để trái tim biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi vì thế hãy ngẩng đầu nhìn lên, tự tin vào bản thân. Hãy lắng nghe nhịp đập của trái tim mình. Nếu bạn thương yêu ai đó thì hãy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại.
Ho ten: Kieu cang
Email: connhockieucang@yahoo.com.vn
Noi dung: Bài viết ý nghĩa thật. Tôi soi thấy chính bản thân mình trong bạn, trong cách sống của bạn. Đến bao giờ thì ta sẽ ko khoác cái vỏ bọc ấy nữa? Đôi khi, tôi vẫn tự hỏi mình như vậy. Mong rằng hạnh phúc sẽ mỉm cười với bạn.
Ho ten: Minh Minh
Email: thangbatron2002@yahoo.com
Tieu de: Mênh mông trong hữu hạn
Noi dung: Vẫn theo dõi các bài blog nhưng không được đều đặn và thường như ngày trước. Lầu rồi mới lại nhận thấy 1 bài blog thật gần và cảm nhận được sự đồng cảm. Mênh mông trong hữu hạn ... có nhiều điều ta muốn làm mặc kệ phán xét nhìn nhận của XH. 1 cảm giác điên khùng (như níck batron cua tui chẳng hạn) như muốn phá tung các rào cản XH 1 lời đề nghị mong được quen và làm 1 thằng em của chị được chứ !Rất mong chị gái có giờ đọc những dòng này và liên lạc lại qua email. thân chào !!
Ho ten: Giau ten
Noi dung: Toi tim thay minh trong bai viet cua ban. Toi khong quan tam nguoi khac nghi j ve minh, tu tao vo boc cho ban than. Va gio day toi cam thay lac long, mat phuong huong...Mong la co nguoi se hiu dc toi nhu ban.hihih.
Ho ten: Trịnh Thiên Lan
Dia chi: Th
Email: myloveforyou822006@yahoo.com
Tieu de: Thế này nhé!
Noi dung: Dấu kín nỗi đau, em hồn nhiên như tia nắng mặt trời/sưởi ấm những cuộc đời giá lạnh xung quanh e!gái một ai biết khi em hiện hình thế gian rên xiết, ném loạn xạ tủi hờn và ly biệt, đuổi phang tới tấp những hình hài hạnh phúc. Trong nỗi đau em vẫn ngóng ngày mai diệu vợi. Cuối đường xa là nỗi yêu người!Bài viết của bạn hay quá!tâm trạng của một cô gái hiếu thắng, mạnh mẽ song lại mong manh quá!Uống cà phê đến xạm cả da!26 tuổi là tuổi của tôi đấy!chỉ có điều tôi biết mình không có tài đưcợ như bạn!tôi không có môi trường làm việc rộng lớn như bạn!và tôi không mạnh mẽ được như bản!tôi gặm nhấm nổi buồn!tôi uống càphê để có những giấc mơ mà tỉnh dậy là vì giật mình vì minh vừa sắp rơi xuống một cái hố!Người ta nói yêu tôi rất nhiều!người ta cũng khéo yêu để có thể một người con gái phải mất cả cuộc đời đi tìm câu trả lời mà có thể biết chắc mình cũng có thể trả lời bất cứ lúc nào!Nhưng nếu không tự làm đau mình chắc tôi không sống nổi!vì chỉ có nổi đau, sự rằng xé bản thân mình là tôi yêu chiều nó nhất, tôi nâng niu gìn giữ nó để giải sầu!Chúc mừng bạn vì đã có Răng Khểnh làm mất tác dụng cuả càphê cuối ngày!viết nhiều nhé!dù là nhăng nhít!
Ho ten: minh tien
Email: yeuthaytutren_bucgiang2000@yahoo.com
Tieu de: toi cung the
Noi dung: toi cung la 1 dua con gai day kieu hanh va cung day su gian hon voi tinh yeu toi ko tin tinh yeu vi toi tahy xung quanh ti bao nhieu nguoi dau kho vi tinh yeu ay va nay ngooi day toi muon noi toi cung thik cafe toi cung thik duoc uong va ti cung la 1 dua con gai co phong cak quai dan trong mat moi nguoi toi ko yeu nhung lieu toi co the thoat khoi cai quy luat ay?de co the tro thanh nguoi binh thuong? mong rang hanh phuc se den voi moi chung ta vao 1 ngay gan day va ra di vao 1 ngay that xa noi nay chuc ban tim thay va dung cam dung len nhan tinh yeu cua minh
Ho ten: le vy
Dia chi: đồng nai
Email: le_vy271@yahoo.com
Noi dung: hãy biết nắm giữ lấy tình yêu bạn à ! vấp ngã 1 lần không có nghĩa là mất tất cả, mất cả niềm tin. Đừng để hạnh phúc tuột khỏi tầm tay rồi lại hối tiếc thì đã quá muộn.
Ho ten: Chocolate
Dia chi: Công ty xi măng Tam Điệp - Ninh Bình.
Email: sunflower_1408@yahoo.com
Noi dung: Hà Nguyên à! Bạn giống mình của một thời quá, có những khoảng thời gian mình đã từng giống bạn, thích uống cafe đên, thích những gì khác mọi người. Thế nhưng đôi lúc lại thấy mình rất cô đơn và khi còn lại mình với mình, đối diện với chính mình là mình lại yếu đuối và mệt mỏi lắm... tất cả chỉ là vỏ bọc bên ngoài để che lấp đi sự yếu đuối bên trong thôi. Bạn biết không?! cái gì cũng có có hai mặt của nó. Mình khuyên bạn thật lòng: Hãy sống thật với chính mình với những người thân yêu và thực sự hiểu mình bạn nhé! không có những lúc bạn không còn chỗ dừng để nghỉ chân, khi bước chân mệt mỏi đâu bạn ạ! Chúc bạn hạnh phúc!
Ho ten: Thanh Phuong
Dia chi: SG
Email: ptp_vn2410@yahoo.com
Noi dung: Da doc truyen 1 lan roi,khong hieu sao doc lai van nhu cam giac luc ban dau, hay va cam xuc qua.Neu chi Ha Nguyen co doc phan hoi o day, chi em minh co the lam quen duoc khong?
Ho ten: cà chua đỏ
Dia chi: Hà Nội
Email: phungthequy@yahoo.com.vn
Noi dung: Hà Nguyên.1 thời trước đây.m` và bạn.rất giống nhau.và cũng đã 2 tháng trời.mình giống bạn.nhưng mình không đi uống cà phê(vì sinh viên không có tiền ^^!) mà chỉ lang thang ra svd mỹ đình hoặc là trên hồ Gương 1 mình.nhưng rồi.thời gian.sẽ mang hết nỗi buồn đi thôi bạn ạ.hãy đón nhận tình yêu mới nếu như bạn yêu người ấy.mà qua câu chuyện thì mình chắc chắn rằng bạn đã iu anh chàng Răng Khểnh rồi đó. thân ái.
Ho ten: Khuc Mua
Dia chi: DH_BK Da Nang
Tieu de: A giot cafe ko dang_nhiem vao toi thuc trang ca cuoc doi!
Noi dung: 1h sang...Ko ngu duoc lang thang tren net ...Bat gap chinh tam trang cua minh...Toi :Con gai Hue nu tinh diu dang, ko wen voi cafe ko duong, nhung vanthuong ngoi wan coc nhu nhung chang trai khac voi cafe sua...Tu ngay wen anh...Va jo van the...du anh da noi "uoc gi minh gap nhau luc anh chua thuoc ve ai". Ki niem gan lien toi voi anh ko phai cafe ma la cacao da...The nhung...Anh thich cafe coc...Va jo toi cung the...co to ra day manh me trong nhip song day con trai cua Bach Khoa...Nhung men yeu lam...Ky niem chung nao co the wen...Noi nho chung nao co the nguoi...Chi biet rang van chong chenh lam giua cuoc doi...va anh van tim ve giua luc co don!
Ho ten: Ngoc
Email: mot_minh820@yahoo.com
Tieu de: Ly cà phê ngọt
Noi dung: Tôi có thể cảm nhận vị ngọt của ly cà phê Yesterday!
Ho ten: thùy dương
Dia chi: DH_ktqd
Email: cobala_216@yahoo.com
Tieu de: gửI chị HÀ NGUYÊN
Noi dung: cuộc sống của em bây giừo khá giống thời trẻ cảu chị.em cũng nghiện cà phê và thường uống mối khi buồn ,cô đơn và...một mình.quá khứ cũng là một phần làm nên cuộc sỗng nhưng đừng để nó lấn át hiện tại chị ah.hãy mở rộng lòng mình để đón nhận hạnh phúc .chúc chị tìm thấy hạnh phúc đích thực.
Ho ten: Giấu tên
Dia chi: Ngo 92 Truong Dinh
Email: trieuvi_hd@yahoo.com
Noi dung: Tôi nhận thấy mình ở bài viết của bạn nhưng tôi ko đủ can đảm để tìm anh ấy hỏi anh có còn yêu tôi để có đc câu trả lời mong muốn hay 1 câu trả lời như của bạn" gặp được Mắt xanh, không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt đó, cay đắng nghe anh ta bảo chưa bao giờ nói yêu tôi, chưa bao giờ nghĩ sẽ duy trì quan hệ lâu dài với tôi. Tôi về, thế là đủ".Giá như bạn cho tôi thêm chút can đảm cho tôi 1 lý do át đi lòng kiêu hãnh để bứơc về hỏi anh ta
Ho ten: quynhphuong
Dia chi: truong Viet Van Nguyen Du Ha Noi
Email: quynhphuongnb@gmail.com
Tieu de: chut suy tu "cafe cuoi chieu"
Noi dung: Mình thích cái chất “kiêu hãnh lắm” nhưng cũng mong manh lắm của cô gái trong bạn. MÌnh cảm thấy thứ cafe kia làm lòng mình buồn nao nao biết bao. Câu chuyện của bạn không giống với những gì đã xảy ra trong cuộc sống của mình nhưng mình lai có đồng cảm đặc biệt về nó. Mình yêu cafe cuối chiều trong tâm hồn bạn.
|