,
221
9082
Blog Radio
blogradio
/blogviet/blogradio/
1028496
Blog Radio 11: Bố mẹ đã cho tôi những gì?
1
Article
7021
Blog Việt
blogviet
/blogviet/
,

Blog Radio 11: Bố mẹ đã cho tôi những gì?

Cập nhật lúc 16:46, Thứ Sáu, 25/01/2008 (GMT+7)
,

Bạn nghe Blog Radio thân mến!

Khách mời Andre cùng nhóm thực hiện Blog Radio
Khách mời Andre cùng nhóm thực hiện Blog Radio

Vào thời điểm cuối năm, những tình cảm dành cho gia đình trong mỗi chúng ta dường như lắng đọng hơn bao giờ hết. Có những lúc muốn mình nhỏ lại để được nằm gọn trong vòng tay cha mẹ, được sống lại những kỷ niệm ấu thơ, để được nói thật to rằng con yêu bố mẹ - những hành động nhỏ bé nhưng khi người ta càng trưởng thành lại càng khó thể hiện… Tình cảm thiêng liêng ấy với những người con đang xa nhà càng trở nên đặc biệt, thôi thúc họ hoàn thành thật nhanh những việc dở dang trong năm để được trở về với gia đình ngay.

Blog Radio mời các bạn nghe một bài viết đặc biệt dành cho gia đình, mỗi câu chữ như nói hộ lòng những người con gửi tới đấng sinh thành…

Bài viết được Blog Radio thể hiện với giọng đọc của khách mời – blogger Andre

 
 
(Blog Việt) - Cảm ơn Bố Mẹ đã chưa một lần cầm roi đánh đòn anh em tôi, dẫu chúng tôi có bị điểm kém hay có lỗi lầm đến đâu. Để trong tâm hồn thơ bé của tôi ngập tràn những hình ảnh và những tháng ngày yêu thương.

Cảm ơn Bố mẹ đã dành rất nhiều, rất nhiều thời gian cho chúng tôi mỗi giờ học bài, từ khi bố mẹ giữ chắc bàn tay từng đứa tập viết, làm tính.

Cảm ơn những nghiêm khắc của Bố Mẹ trước mỗi điểm giỏi mà chúng tôi đạt được. Bố luôn yêu cầu anh em tôi giải thích lại thật cặn kẽ cách làm toán, hành văn… xem có xứng đáng được điểm giỏi không, hay là copy bài của bạn? Để chúng tôi luôn cố gắng vì hiểu rằng không có gì tự nhiên có được hoặc có được quá dễ dàng.

Cảm ơn Bố Mẹ đã không có được sự giàu sang hay của cải cho chúng tôi, để thấy rằng có đi lên từ nghèo khổ mới thấy hết giá trị của tình yêu thương, sự gắn kết gia đình và sự sẻ chia quý giá đến nhường nào...

Cảm ơn những năm tháng quá vất vả của Bố Mẹ để chúng tôi cùng cố gắng và có được một định hướng đúng đắn và nỗ lực hết sức cho chính mình.

Cảm ơn những cuốn truyện tranh và những món quà ngày xưa của Bố Mẹ (chỉ toàn là sách và đồ dùng học tập chứ không phải xe tăng, máy bay hay búp bê... như những đứa trẻ khác) để chúng tôi soi mình vào sách mà sống tốt hơn.

Cảm ơn Bố Mẹ chưa một lần to tiếng khi chúng tôi đánh vỡ bát, ấm, chén hay bất cứ thứ gì (vì ngày xưa bao cấp, có được mấy cái bát khó khăn lắm...), vì Bố bảo: Cái gì vỡ là đã vỡ, có mắng mỏ cũng không lấy lại được,mà những lời mắng mỏ chỉ làm tổ thương tâm hồn thôi...
Cảm ơn Bố Mẹ đã không cho chúng tôi nghe nhạc vàng. Để thấy rằng dù cuộc sống có như thế nào đi nữa cũng không đáng để mình ngã gục trong uỷ mị và chán chường...
Cảm ơn Bố Mẹ đã rất công bằng với chúng tôi trong mọi chuyện. Từ tờ báo để bọc sách, vở ngày xưa cũng phải tìm ba tờ có tranh ảnh như nhau cho khỏi tỵ nạnh, để chúng tôi luôn thấy rằng: không sợ thiếu, chỉ sợ không công bằng!

Cảm ơn Vòng tay của Bố, Mẹ đã dịu dàng với cả ba anh em tôi khi ngày xưa, cách đây gần 30 năm, em Trang bị ốm, anh Hà đã dỗ em ăn hết cả bát thịt rim (dù ngày ấy chúng tôi có tội, cái tội không biết tiết kiệm?- mà đó có phải là TỘI không nhỉ?) để bây giờ, khi đã đầy đủ hơn mới hiểu được những giọt nước mắt ngậm ngùi ngày xưa của Bố Mẹ.

Cảm ơn Bố đã khắt khe khi tôi còn bé, tôi hào hứng níu tay Bố, khoe rất hồn nhiên: Bố ơi, hôm nay Mẹ mua chân giò đấy. Vậy mà Bố gần như dập tắt niềm hào hứng ấy của tôi, chỉ bằng một câu hỏi: Hôm nay con đọc được bao nhiêu trang sách rồi? (Ngày ấy sao mà ấm ức thế chứ!). Để bây giờ tôi mới hiểu: Cái tạo nên nhân cách là những gì đưa được vào đầu chứ không phải là những gì đưa vào miệng!
Cảm ơn những lúc con phải thay Bố Mẹ chăm em ốm, nằm bệnh viện, khi 2 chị em học ĐH ở HN, dù vất vả vô cùng nhưng để thấy rằng mình đã LỚN hơn, được Bố Mẹ tin tưởng và được sẻ chia với cả nhà...

Cảm ơn Bố Mẹ đã chưa bao giờ sai lời hứa với chúng tôi, để chúng tôi luôn thấy mình phải có trách nhiệm trước mỗi lời nói và việc làm của mình.

 

Cái lỗi lớn nhất đối với Bố Mẹ là NÓI DỐI. Cảm ơn Bố Mẹ đã rất nhẹ nhàng và thậm chí là hài hước trước lỗi lầm của con (đi chơi với bạn bè lại dám bảo là đi học- về Bố bảo: Hôm nay lớp đi khảo sát thực địa để chuẩn bị thi môn Địa Lý à con?- Và cả nhà cười rất vui bên mâm cơm chờ sẵn!). Để thấy rằng, tha thứ là một điều rất cần thiết, nhưng cái cách tha thứ để làm sao người mắc lỗi vừa nhận được lỗi lầm, vừa không thấy mình bị sức ép của sự trừng phạt mới là quan trọng. Không phải cứ quát mắng sẽ là hữu hiệu nhất.
Cảm ơn Bố Mẹ đã rất nguyên tắc khi mỗi lần chúng tôi hoặc kể cả Mẹ và Bố, ai đi ra khỏi nhà thì mọi người đều phải biết người đó đi đến đâu, đi với ai và mấy giờ về. Để bây giờ mới thấy sự lo lắng của người ngồi ở nhà dành cho người vắng nhà nó lớn như thế nào...Và bỗng hiểu tại sao nhà mình nghèo thế mà luôn là nơi ai đi đâu cũng mong thật nhanh trở về với MÁI ẤM yêu thương...
Cảm ơn Bố Mẹ đã rất nâng niu những luống rau xanh ở vườn nhà ngày xưa, và thường khen rằng: Rau nhà trồng bao giờ cũng ăn ngon hơn rau mua ở chợ. Nhờ có 3 anh em chăm chỉ tưới rau và chăm bẵm nên rau mới xanh mơn mởn giữa đất đồi khô cằn như vậy... Để thấy rằng chúng tôi quan trọng như thế nào và sức lao động quý giá đến mức nào...

Cảm ơn Bố Mẹ đã dạy chúng tôi phải biết khiêm tốn, và luôn biết vươn lên. Khi so sánh học lực, phải luôn so với người giỏi hơn mình để phấn đấu bằng họ, những cũng không coi thường các bạn kém hơn vì họ chỉ không may mắn có nhiều thời gian học hành như mình thôi.. Để thấy rằng khi ra ngoài đời, sự khiêm tốn, LUÔN BIẾT MÌNH LÀ AI và luôn cố gắng trong mọi hoàn cảnh đã giúp ích như thế nào.
Cảm ơn Bố Mẹ đã cùng tôi ngồi nhặt những cọng rau đầu tiên, dạy tôi biết thớ thịt ngang dọc ra sao và thái như thế nào ngay từ khi tôi mới biết cầm dao... Và quan trọng nhất là câu: Làm đâu gọn đấy, đứng dậy sạch ngay... Thế nên, tôi khó chấp nhận kiểu làm việc gì xong bỏ lại cả đống bừa bãi, ngổn ngang cho người khác dọn, hay nấu canh xong thì nồi niêu vứt lung tung, rổ còn dính đầy rau, bếp ngập dầu mỡ và ướt nhèm... Từ những việc rất cụ thể như thế, để bây giờ, tôi sống và làm việc rất nguyên tắc.

Cảm ơn Bố đã không ngần ngại đập mạnh vào tay tôi ngay trước mặt khách của Bố từ khi tôi mới 10 tuổi, chỉ vì khi pha trà, tôi đã đổ thẳng trà từ hộp vào ấm mà không đổ trà ra tay trước. Để bây giờ mới thấu hiểu rằng sống trên đời cái gì cũng phải có chừng mực!
Blog Radio theo Blog Quỳnh Nga

Tác giả bài viết
Tác giả bài viết

Về tác giả blog Quỳnh Nga: Điều quan trọng nhất trong cuộc sống là MỘT MÁI ẤM TRÀN NGẬP YÊU THƯƠNG. Thật hạnh phúc khi mỗi ngày được nhìn thấy những ánh mắt lấp lánh niềm vui của những người thân yêu nhất và những người sống quanh mình...

 

Ho ten: Nguyen Ngoc Thao
Dia chi: Vĩnh Long
Email: thaonguyenn7603@gmail.com
Noi dung: Bài của Blog Việt " Bố Mẹ đã cho Tôi những gì " Bài viết rất cảm động, tôi cũng từng được Ba Mẹ dạy dỗ và diều dắt để để ngày giờ này tôi thành người con ngoan, công dân tốt cho xã hội. Ba Mẹ đối với tôi là chỗ dựa tinh thần, là nguồn động viên lớn đối với tôi, khi tôi có chuyện gì về công việc hoặc trong tình cảm. Ba Mẹ là nguồn an ủi lớn nhất của cuộc đời tôi. Tôi rất tự hào về Ba Mẹ Mình. Tôi rất sợ một ngày nào đó không còn Ba Mẹ, lúc đó không còn chỗ dựa nhưng Ba me Tôi đã dạy hay mạnh mẽ lên con, và Ba Me đã tập tôi chịu đựng với gió sướng, phong ba bao tố... Nên ai còn Ba Mẹ hay biết yêu quí và kính trọng.

Ho ten: Hoang Duc Hoan - Dia chi: Thanh Hóa
Email: HOANTOANQUY@YAHOO.COM.VN
Noi dung: Cám ơn Blog Việt đã cho chúng tôi đọc những bài viết hay dù cuộc sống bận rộn nhưng có những lúc chúng tôi được nghiền ngẫm lại tuổi thơ của mình.
 

Ho ten: người dấu tên
Dia chi: hà nội
Noi dung: bài viết này tuy rất cảm động nhưng khi nghe bài này tôi lại có một cảm giác rất buồn đối với tôi. người ba và người mẹ trong bài viết này thật là tốt tôi cảm thấy mình thật là đáng thương.khi người ba và người mẹ của tôi lại ngược lại hoàn toàn. khi tôi bị điểm kém hay mắc nhưng lỗi lầm tôi thường bị mắng một cách thậm tệ. khi tôi nói hai chữ thậm tệ mọi người có thể nghĩ rằng tôi nói như vậy là hơi quá nhưng đó là sự cảm nhận của tôi, mọi người dc chung kiến thì sẽ có thể hiểu dc nhưng j mà tôi nói. mệ tôi là một người quá cầu toàn, k tâm lí. đôi khi mẹ tôi làm cho tôi cụt hững nhưng niềm vui. khi tôi đạt học sinh giỏi tôi vui lắm vội vàng về khoe mẹ nhưng tôi lại nhận dc những j nào, mẹ tôi đã nói một câu: ôi dời ơi! mày thì giỏi tiền cứ đóng hết tiền từ đầu năm thì có mà giỏi hết, cần gì phải học. khi mẹ nói câu đó mẹ có nghĩ đến suy ngjĩ của con k. ngừoi ta thì động viên con của mình cố gắng lên còn bố mẹ thì lại ngược lại chỉ riêng điều này cũng có thể thây dc rang mẹ tôi là một ngừoi k tâm lí với con cái khi bạn cua tôi vào chơi thì mẹ tôi tỏ một thái độ rất k hài lòng. mẹ tôi cứ hầm hầm như muốn đuổi bạn tôi về vậy dến khi 10h30 thì mẹ tôi vội chạy vào nói mày đi nấu cơm đi là vừa lúc dó có cả mặt bạn tôi ở đó vậy mà mẹ tôi lại nói như vậy. bạn tôi cũng bảo rằng thôi mày đi nấu cơm đi tao về dây cũng muộn rồi tôi biét dó chỉ là cái cớ nhưng tôi k muốn dữ lại tại vì mẹ tôi tỏ thai độ như vay mẹ tôi là một người giận cá chém thớt me toi cu tuc ai cái j là lại trut het len dau toi co le noi nhu vay cung du roi cang nghi lai cang thay buon khi nghe dc bai nay

Ho ten: Minh Thang
Dia chi: Hà Nội
Email: requinblanchvqy@yahoo.fr
Noi dung: Xin cảm ơn, cảm ơn bài "Bố Mẹ đã cho Tôi những gì", cảm ơn tác giả, đã giúp tôi hiểu thêm được rất nhiều về những gì mà bố mẹ tôi vẫn đang làm, vẫn đang lo lắng cho tôi... CON XIN CẢM ƠN BỐ MẸ, CẢM ƠN TẤT CẢ NHỮNG GÌ MÀ BỐ MẸ ĐÃ DÀNH CHO CON!

 

Cảm nhận và những điều muốn sẻ chia, mời bạn gửi tới Blog Radio theo mẫu sau hoặc email về địa chỉ blogviet@vasc.com.vn

,
Gửi cho bạn bè In tin này
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,