,
221
9082
Blog Radio
blogradio
/blogviet/blogradio/
1109584
Blog Radio 45: Tình yêu trong mưa
1
Article
7021
Blog Việt
blogviet
/blogviet/
,

Blog Radio 45: Tình yêu trong mưa

Cập nhật lúc 00:53, Thứ Bảy, 20/09/2008 (GMT+7)
,

(Blog Radio) - Len lỏi vào con phố nhỏ giữa trời mưa, tôi cố chạy thật nhanh để trú mưa. Mưa

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file Blog Radio 45
SÀI GÒN không như mưa HÀ NỘI. Mưa ở nơi đây dai dẳng nhưng to hạt, có khi làm bạn lầm tưởng đã tạnh hẳn nhưng chỉ cần bạn bước chân đi mưa lại ào ào kéo đến. Những ai đã từng yêu mưa HÀ NỘI chắc chẳng yêu nổi mưa SÀI GÒN "đáng ghét" này nhưng tôi lại rất yêu, yêu chúng vì mưa SÀI GÒN như nước mắt con gái. Mưa dai dẳng, chợt tắt khi thấy một ánh nhìn làm xao xuyến nhưng lại ứa lệ khi thấy lẻ loi một mình.

Cố chạy thật nhanh vào một mái hiên nhà chủ đã đi vắng, tôi trú tạm.Tôi yêu mưa nhưng rất ít khi tôi đi dưới mưa. Cuộc sống tất bật của thành phố này làm tôi chẳng có thời gian để thong thả bước đi nhẹ nhàng dưới mưa,ở thành phố này hạnh phúc nhất là khi bạn đang làm việc, chỉ thế thôi.Tôi chỉ thích ngắm nhìn mưa qua khung cửa sổ. Nơi ấy, tôi có thể nhìn thấy từng hạt mưa rơi mạnh mẽ, ngắm chúng khẽ rơi từ mái hiên nhà, rơi xuống chiếc lá bàng màu xanh mạ,rồi nhẹ nhàng chúng chuyển mình rơi xuống đất hóa nguyện vào nhau làm thành một dòng suối nhỏ... , không ngại chướng ngại cứ thế mà tuôn trào như suối cũng giống như cuộc sống đầy khó khăn, con người phải cố gắng, phải vượt lên để không là một kẻ vô dụng... Tí tách, tí tách!Tiếng mưa như tiếng kim đồng hồ khẽ chạy,khẽ nhắc tôi phải chạy, phải hòa nhịp để được sống và tồn tại.

Hôm nay, tôi ngắm mưa nhưng không như cách mà tôi thường ngắm, tôi ngắm mưa một cách "rộng" hơn. Tôi giơ tay mình ra đón những hạt mưa, mưa to nặng hạt, một giọt nước rơi vào tay tôi thấy đau buốt. Có tiếng cười nói rơm rả của những cô cậu học trò mặc trời chuyển mưa to dần. Tôi thấy nhớ cái thời áo trắng đã xa. Đâu đó một chú chim nép mình vào cành cay trú mưa, lông chúng đã ướt hết,se lạnh rú mình vào một góc .... cô quạnh. Thành phố này tất bật thật! Nhưng... nó cô đơn và tẻ nhạt quá!

Chợt tôi giật mình, dòng suy tư bị cắt ngang bở một bà cụ. Nhìn bà, tôi đóan bà tầm tuổi của bà ngọai tôi. Bà gầy còm, những nếp nhăn trên mặt bà chắc cũng bằng số tuổi của bà. Bà cằm một chiếc túi da nhỏ màu đen đã sờn cùng với một sấp vé số đã được bộc một cách cẩn thận trong một túi nilông. Tôi nhìn bà với ánh mắt tò mò.Bà khẽ ngước nhìn tôi, mỉm cười. Nụ cười của bà hiền hòa. Nhìn bà, tôi thấy nhớ đến Ngoại. Chạnh lòng!

- Trời mưa suốt cô nhỉ! - Bà nói chuyện với một giọng khàn khàn yếu hơi.

- Vâng bà! Mưa hoài thế này chẳng làm ăn gì được bà nhỉ!?

- Uhm. Mưa này bán ế quá! Mấy giờ rồi cô?

Tôi dòm đồng hồ.

- Gần 1h trưa rồi bà.

- Mèn ơi!Chắc hôm nay bà cháu tôi lại ăn cháo nữa rồi.

Bà khẽ cúi đầu nhìn sấp vé số. Một sấp dày, tôi đoán chừng 50 tờ. Bà cởi bỏ chiếc nón lá đã rách vài chỗ, tóc bà bạc trắng điểm lấm tấm vài sợ tóc đen. Mưa nặng hạt dần. Tôi nép mình vào sâu hơn bên hiên nhà. Bà cũng rùng mình lùi chân.

- Bà sống với ai hả bà? Con cháu của bà đâu mà để bà đi bán thế này?

- Bà sống với thằng cháu. Nó đi làm cả ngày, bà chỉ đi bán để kiếm thêm chút cháo.

- Mưa gió thế này sao mà bà buôn bán được. Ngày bà kiếm được nhiêu?

- Trung bình thì kiếm được 20 ngàn là cao.Tôi sức già nên đâu có bán nhiều như tụi trẻ được.Gọi là kiếm chút tiền mua gạo cho thằng cháu đở cực vậy mà.

- Thế cháu bà không cản bà sao?


- Có chứ! Nhưng nó đi làm cả ngày, tối mịt mới về. Tôi đi bán canh giờ về, nó đâu có hay. Với lại tôi cũng đi bán vòng vòng gần nhà thôi. Nhà tôi mé trên con hẽm này đó cô.

- Thế con của bà đâu?


- Tụi nó mất hết rồi cô. Tôi có đứa con trai một đi bộ đội về thì bị thương cái cẳng, trái gió trở trời lại nhức xương. Con vợ nó kham không nổi cũng bỏ đi khi thằng cháu còn đỏ hỏm. Tôi làm đủ nghề nuôi con nuôi cháu. Thằng con tôi mới mất năm rồi chứ đâu xa.

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file Blog Radio 45

 Mưa to hơn át cả tiếng bà nói. Tôi xích lại gần bà để có thể nghe rõ hơn. Bà chùng lòng lại khi kể về đứa con trai đi bộ đội của mình và kể cả đứa cháu trai năm nay 27 tuổi. Vì nhà nghèo quá, cháu bà chỉ biết đi kiếm tiền về nuôi bản thân và bà chứ chuyện lập gia đình, cháu bà chẳng mảy may nghĩ tới - bà nói vậy.

- Sao bà không khuyên anh ấy để có người phụ giúp bà thêm?

- Nó nói :"Nhà nghèo quá ai mà ưa con hả bà?"


Một câu hỏi không có câu trả lời. Nhưng câu trả lời cũng đã có sẵn khi cả tôi và bà im lặng. Vì nghèo, vì miếng cơm manh áo mà rất đông những phận người chẳng nghĩ đến hạnh phúc riêng của mình. Cuộc sống bây giờ phức tạp hơn, hiện đại hóa hơn nhưng cũng không thể thay đổi được cuộc sống của những mảnh đời thế này.

-Cô đi làm hay đi học? - Bà hỏi tôi.

-Dạ con đi làm.

-Cô nhà ở đây hả?

-Dạ, con sống ba mẹ con bên Quận Tân Phú. Con đi làm bên này.

-Ráng nha cô, còn trẻ thì cứ làm đừng để già như tôi rồi bất lực không làm gì được.


Một câu nói làm tôi phải suy nghĩ, suy nghĩ cho một thời cuộc xa hơn. Bây giờ lắm người trẻ tuổi ăn chơi sa đọa, nghiện ngập, bất tài trong vỏ bọc của con đại gia, lắm người bán thân mình để kiếm sống trong khi đó tay chân vẫn khỏe mạnh nhưng vẫn chưa thấy ai nhận ra được một điều như bà lão nói: "Cuộc sống vốn dĩ đã phức tạp nhưng ta phải sống sao cho có ý nghĩa".

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file Blog Radio 45
Một không khí im lặng. Tôi nghe tiếng mưa rơi trên mái nhà, rơi trên từng chiếc lá, rơi cả vào những cánh hoa mềm mại mỏng manh. Nhưng tất cả là nhịp điệu của cuộc sống, của mưa SÀI GÒN.Bà lão mở bọc nilông, bà lau tay thật khô rồi bắt đầu đếm những tờ vé số. Bà đi bán cái may mắn của mình cho người khác chỉ để kiếm bữa cơm hằng ngày. Những kẻ giàu thì giàu thêm nhưng những người như bà thì vẫn thế, vẫn ôm sấp vé số đi bán cái may cho người khác. Xã hội tiến bột thật đấy nhưng bên dưới ấy là một lớp người vẫn chui rúc sống trong những căn hộ nhỏ xíu, vách tạm bợ, có khi mưa to ngập đến đầu gối.

- Bà bán cho con một tờ được không?

Bà xòe xòe những tờ vé số mời tôi chọn.

- Bà chọn giùm con một tờ đi.

- Chiều nay cô trúng độc đắc nha!

- Con cảm ơn bà nha!

Tôi xếp tờ vé số bảo vào túi xách. Mưa cũng dần tạnh. Bà lão thu dọn đồ đạc rồi nhìn tôi mỉm cười.

- Thôi tôi đi bán nha cô, còn nhiều vé số quá

- Dạ bà đi.

- Chúc cô gặp may nha!


Bà đội vội chiếc nón lá lên đầu, rú mình vào đó đi vội trong cơn mưa chưa tạnh hẳn. Dáng bà nhỏ nhắn xa dần.Tôi dõi theo bà cho tới khi dáng bà khuất hẳn trong con hẻm phía trước. Lủi thủi một mình trước hiên nhà, tôi thấy tôi thật sự yêu mưa SÀI GÒN nhưng bây giờ tôi yêu mưa vì một lí do khác.Tôi yêu mưa như yêu cái mặt trái của cuộc sống nhộn nhịp này, yêu những người như bà lão, yêu cả tiếng nó chân chất của người dân miền Tây, yêu cả cái cách vượt khó của họ. Tôi thấy mình còn quá bé nhỏ, còn quá non kém. Tôi sống trong yêu thương của cha mẹ, được ăn học rồi đi làm, chưa bao giờ tôi mua một bông hoa hồng về tặng mẹ hay mua cho ba một chai thuốc trị nhức mỏi.

Cuộc đời bây giờ sống ít khi có phút nhìn lại mình.

Mưa tạnh. Tôi phải tiếp tục cuộc sống hằng ngày của mình. Nhưng hôm nay, tôi sẽ về nhà ăn cơm với cha mẹ.

Gửi từ Blog Bé Ròm - Be_rom83

Về tác giả Bé Ròm: Hãy mỉm cười khi có thể

Blog Radio thực hiện theo bài viết muộn gửi mùa Vu Lan báo hiếu Cha Mẹ của Bé Ròm
 

  • Cảm nhận về bài viết mời bạn gửi theo mẫu sau hoặc gửi bài viết, đường link blog muốn chia sẻ về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn

Email: huyen5785@rocketmail.com
Noi dung: tôi nhìn lại mình trong mỗi lời nói cua bà cụ.tôi thấy mình cần phải yêu quý hiện tại.nhiều lúc tôi thấy mình thật khổ.nhưng những con người kia ,những số phận kia.tôi có là gì so với họ.phải biết là mình đang hạnh phúc để mà trân trọng nó.giờ tôi biết và tôi trân trọng nó

Ho ten: linhlantrang_9x
Dia chi: Thái Bình
Tieu de: Mong muốn trên thế giới này ko còn những người khổ cực như thế nữa!
Noi dung: Bài viết của bạn rất hay ! Chuc bạn có nhiều bài viết hay hơn nữa

Ho ten: prettywoman
Email: maidoan205@yahoo.com
Tieu de: câu chuyện buồn
Noi dung: Tôi đã đọc, câu chuyện này hay nhưng buồn quá. Tôi đang sống xa nhà, bơ vơ giữa sài gòn. Có những lúc tôi cũng gặp những mảnh đời bất hạnh. Dường như chẳng còn thời gian để nhìn họ. Họ cứ đi qua, tôi cứ hờ hững. Nhưng rồi có 1 lúc ngồi lại, tôi thấy mình quá hờ hững ...quá vô tâm.

Ho ten: doremon
Dia chi: gialai
Email: thuhoacobehaycuoi214.com
Tieu de: cuoc song von di phuc tap nhung taphai song sao cho co y nghia
Noi dung: doc cau chguyen nay chac ai cung ngam lai cach song cua con nguoi hien nay du chi la mot cuoc noi chguyen nho nho nhungh no giup ta nhin lai thoi gian nhin lai ban than minh minh da lam ji cho bo cho me minh ma cu de thoi gian troi qua trong vo ich roi den luc quay lai thi da qua muon co nhieu luc ta vo tinh hok yeu me ta nhung me luon la nguoi yeu ta nhat co nhung luyc ta vo tam lam bo lo lang ban tam nhung bo luon la nguoi theo doi ta tren moi buob di cuoc song bay gio no tap nap no hok con kghoang trong nao de giup minh nhin lai nhung chang duong da qua ban ah’ hay song sao cho khi ta nhin la ta nen tu hao va min cuoi vi minh da la lam dung

Ho ten: trang
Dia chi: hà nội
Email: trang.nguyenminh11@yahoo.com.vn
Tieu de: Mưa
Noi dung: tôi là một con bé vô tâm. Hẳn là vậy, vì tôi đã từng nói :"Nếu tôi là Mị trong Vợ chồng A Phủ, thì tôi sẽ k0 cứu A Phủ, Vì dù có ai chết trước mắt tôi, tôi cũng k0 bận tâm ". Nhưng hôm trước, cũng trong một ngày trời mưa rất to , tôi đã thấy ở xóm tôi , một người con gái ướt từ đầu đến chân, quần áo rách nát, bê bết vết máu và xây xát. Cô ấy bị lừa, yêu lầm một người đã có chồng, và bị người đó bỏ rơi, không những thế, lại còn dẫn vợ đến đánh ghen. Hàng xóm tôi không ai ngăn cả, họ nói :"Dại thì chết", thậm chí, còn vun vào cho đánh nhau. Tôi chạnh lòng, nghĩ, nếu một ngày nào đó, họ rơi vào cảnh như vậy, họ sẽ cảm thấy thế nào? Vì thế, mà từ đó, tôi luôn đưa tiền cho những người ăn xin, dù ít , dù nhiều. Và trong túi của tôi, bao giờ cũng có 2 chiếc áo mưa. Cho tôi. VÀ cho ai đó... , k0 có áo mưa , khi trời chợt tối sầm, và trút nước. K0 phải tôi thay đổi, mà vì trời mưa, đôi khi không lãng mạn như người ta vẫn nghĩ .

Email: linhxinh151284@gmail.com
Noi dung: minh cung thich mua. nhin nhung hat mua roi xuong minh cung co cam xuc nhng k the noilen dc do la cam xuc j.Nhung ma minh khac ban la minh rat quan tam den bo me, va minh lam tat ca cung chi vi nhung nguoi do.

Ho ten: HXR
Dia chi: Hà Nội
Noi dung: Bài viết hay và ý nghĩa lắm. "Cuộc sống bây giờ phức tạp" và gấp gáp. Tuy nhiên xung quanh chúng ta còn rất nhiều những tấm lòng, những con người giản dị tràn đầy tình yêu thương và đức hy sinh rất đáng để chúng ta học tập. Mỗi chúng ta hãy luôn cố gắng từ những việc nhỏ nhất và hy vọng sự cố gắng đó sẽ lan toả sang những người khác nữa. Thân mến.

Ho ten: HAH
Noi dung: Cuộc sống vốn dĩ đã phức tạp nhưng ta phải sống sao cho có ý nghĩa

Ho ten: muadong_banggia
Tieu de: Cam on
Noi dung: Co le la tat ca nhung loi noi ma toi co the noi luc nay de cam on ban vi ban da mang den cho toi va ca nhung nguoi khac nua mot bai viet that cam dong. Ban biet khong?nhieu khi toi da buong xuoi ban than, nhieu khi toi da khong biet quy trong nhung gi ma toi dang co, nhieu khi toi thay minh la ke bat hanh nhat the gian nhung gio thi toi nghi khac. Toi con co the tien len, toi con co the duoc song y nghia.cam on ban nhieu.

Ho ten: hoang loan
Dia chi: ha noi
Noi dung: lai thay buon hon !doc duoc nhung dong blog nay sao toi cam thay co mot dot song cu dang len trong long toi . cuoc doi toi co le cu gan voi nhung con mua nhung chang phai mua rao . ngay bo me chia tay la mot ngay day mua . ngay ba noi mat cung the ! tham chi ngay dua ban than nhat bo toi o lai . ngay ca luc dang vui toi van thay buon , toi tu hoi " vi sao mua van roi khi troi day nang . vi sao ta van buon khi dung giua niem vui " toi them mui gia dinh !!!

Ho ten: Đinh Bích Ngọc
Dia chi: 9-Đường Thành,HK,HN
Email: tmhienoci@yahoo.com
Tieu de: không đề
Noi dung: tôi thương bà cụ, tôi đã bật khóc khi bạn đọc mảu đối thoại của bà cụ với bạn.

Email: mai_uyen412002@yahoo.com
Tieu de: khoảnh khắc thức tỉnh
Noi dung: Tôi hiẻu những gì bạn viết.Tôi cũng đã từng là một kẻ yêu mưa, thích đi trong mưa để cảm thấy mình được tan chảy thành từng giọt nước.Tôi bây giờ cũng vô tâm hơn,hờ hững với xung quanh Tôi không còn là tôi của ngày xưa.Có đôi khi, giữa dòng xe cộ tấp nập trên đường phố,vô tình một dáng lưng còng xuống vì sức nặng cúa sọt rau ,gương mặt khắc khổ sạm đen , chiếc xe đạp cũ kĩ , nhỏ nhoi...khiển trái tim tôi chợt thặt lại ,thảng thốt.Khoảnh khắc đó tôi như thức tỉnh...và cảm thấy hạnh phúc .Lòng trắc ẩn là điều đẹp đẽ phải không bạn.Và có khi nhờ nó,ta nhận ra mình..

Ho ten: Nguyễn Minh Trí
Dia chi: Thủ ô-Vĩnh Thạnh-Lấp Vò-ĐT
Tieu de: cảm nhận Radio 45-tình yêu trong mưa
Noi dung: Vừa nghe xong chương trình Tình yêu trong mưa Tôi rất buồn, buồn vì cảm nhận rằng ở đâu đó vẫn còn những hình ảnh bà mẹ vai gầy, lưng còng vì mưu sinh,vì lo toan công việc, tất cả những đều đó là tấm lòng của bà mẹ lo cho con,hy sinh tất cả vì con, cháu. nhân vật mẹ trong câu chuyện đáng lý ra ở độ tuổi này là hưởng phước của con cháu, an dưỡng tuổi già, nhưng ba 2mẹ này phải gánh nặng công việc gia đình, mà không biết bà sống được bao lâu nữa, có lẽ đến hết cuộc đời của bà vẫn không thể có cuộc sống thanh nhàn như những bà mẹ khác, ... cảm ơn radio 45 đã cho tôi những suy nghĩ, toi se cố gắng làm việc và sống cho tốt, góp phần làm vơi di phần nào nỗi lo toan trong cuộc sống,xin cảm ơn

 

,
Gửi cho bạn bè In tin này
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,