,
221
9082
Blog Radio
blogradio
/blogviet/blogradio/
1085448
Blog Radio 35: Chạy trốn nỗi đau
1
Article
7021
Blog Việt
blogviet
/blogviet/
,

Blog Radio 35: Chạy trốn nỗi đau

Cập nhật lúc 01:09, Thứ Bảy, 12/07/2008 (GMT+7)
,

Các bạn thân mến! Trong cuộc sống dẫu không muốn nhưng chẳng ai có thể tránh được những nỗi đau. Nỗi đau tình yêu, nỗi đau trong những mối quan hệ xã hội, nỗi đau vì cô độc… Nhưng liệu bạn có thể chạy trốn được nỗi đau đó? Và kết quả của sự chạy trốn ấy là gì?

 

Hôm nay Blog Radio sẽ kể với các bạn 2 câu chuyện từ Blog Người kể chuyện, mời các bạn lắng nghe!

 

Hình ảnh: Deviantart by Pincel

  • Mây buồn

(Blog Radio) - Chuyện ở khu vườn nhỏ, một cái cây đem lòng yêu mến một đám mây mà chẳng dám nói ra, bởi trong mắt cây đám mây kia sao mà lạnh lùng, xa xôi quá… Ngày ngày cây chỉ biết lặng lẽ chờ mây xuất hiện nơi chân trời, cây vui mừng vẫy lá khi mây ngang qua rồi lại buồn rầu trông bóng mây mờ dần mỗi khi ngày dần tắt. Thời gian dần trôi, bấy giờ trời đã sang thu, mặc cho cây ngóng trông, khu vườn nhỏ càng ngày càng vắng bóng mây bay qua. Cây cứ đợi chờ, cứ mỏi mòn dõi về phía chân trời mà chẳng nhận ra mình ngày càng khô héo. Cây ước rằng, dù chỉ 1 lần nữa thôi được gặp lại mây, cây sẽ nhờ gió nói với mây cây yêu mây biết nhường nào...

Thời gian lại trôi... một chiều cuối thu, trước khi những ánh nắng cuối cùng kịp tắt cây chợt nhận ra mây ở phía cuối trời. Những cái lá héo khô chẳng thể reo vui nhưng cây mừng biết bao khi biết mây gần lắm. Đêm đó trời mưa to, cây thao thức chẳng thể nào ngủ được, hình như ý nghĩ sẽ được gặp mây khiến cây như thêm sức sống, cây mong sao sớm đến ngày mai ...

Mặt trời đã lên cao mà cây vẫn không thấy mây đâu, bao đợi chờ, hi vọng, bao vui mừng bỗng chốc trở thành tuyệt vọng, đau khổ, cây trách mây sao quá độc ác vô tình. Ngày lại dần qua, hi vọng mong manh sẽ đc gặp lại mây dần tan biến, nỗi đau của cây cũng vơi dần.

Bên cạnh cây giờ đây còn có đất. Đất yêu cây, đất ôm cây vào lòng, cùng cây trải qua cả mùa đông giá rét. Đất cho cây cảm giác được yêu thương, được che chở, sẻ chia... rồi cái gì phải đến đã đến - Một cuối đông cây nhận lời yêu đất, cả hai nguyện sẽ trọn đời sống bên nhau... dường như hạnh phúc đã tìm đến với cây dẫu muộn màng...

Mùa xuân đến, khu vườn nhỏ xôn xao với những câu chuyện gió mang về...

Chuyện rằng có một đám mây đem lòng yêu mến một cái cây , mây tự ti mình tật nguyền chẳng có nổi một hình hài cố định , cũng chẳng thể nào gần cây chăm sóc được cho cây nên đã tự bắt mình không được nói yêu cây . Mây cứ lặng lẽ yêu cây theo cách riêng của mình: mây vươn mình che nắng cho cây, gom nhặt những hạt mưa để tưới mát cho cây... nhưng những ngày êm đẹp của mây dần đi qua khi trời vào thu. Trời khô hanh khiến mây phải đi xa hơn để tìm mưa, con đường cứ xa dần mà cây ngày càng khô héo khiến mây thêm đau khổ... Và một ngày cuối thu, khi mây biết chẳng thể tìm được mưa nữa mây đã hoá mình vào một cơn mưa...

Ngày nay nếu một lần bước qua khu vườn nhỏ bạn sẽ thấy một cái cây khô ở phía góc vườn. Có một điều lạ là xung quanh chẳng hề có một dây leo nào bám lên thây cây đó. Đồn rằng khi nghe gió kể chuyện, cây đã tự héo khô để được mang theo hơi nước lên trời - cây muốn giữ một phần của mây cho tới khi chết…

Đất cũng đau khổ giấu mình dưới cỏ tháng ngày ôm xác cây, không cho bất cứ một cây leo nào đến sống.

Và còn một điều này nữa, bây gìơ bạn đã biết vì sao mây lại có hình dạng như những tán cây chưa !?

Gửi từ  Blog Người kể chuyện

Hình ảnh: MewSa

  • Sông

(Blog Radio) - Ngày xưa ở 1 khu rừng nọ có 1 ngọn núi và 1 con sông nhỏ yêu nhau, cuộc sống của chúng cứ êm đềm trôi qua cho tới 1 ngày kia... mây đen không biết từ đâu bay đến ... rồi cả khu rừng ngập trong những cơn mưa tưởng chừng như không dứt. Núi vững chắc là vậy mà giờ đây run rẩy cố gắng giữ lấy từng hòn đá, viên sỏi khỏi những hạt mưa độc ác vồ lấy trực vứt xuống lòng sông.

Mưa vẫn cứ rơi... con sông nhỏ thấy lòng ngày càng nặng nề, mệt mỏi, dẫu cố gắng thế nào nó cũng không thể ngăn được dòng nước ngày càng ngầu đục, những con sóng hung dữ thôi không xô vào sườn núi yêu thương... Núi ngày một hao mòn, lòng sông ngày càng trĩu nặng... một ngày... mang theo nỗi đau phải rời xa ngọn núi - sông lặng lẽ ra đi ...

Hình ảnh: Quốc Minh

Rời khỏi khu rừng, sông hướng về phía Đông - nơi sáng sáng mặt trời xuất hiện. Nó cắm đầu chẩy miết mong sao thoát được nỗi đau, nỗi nhớ trong lòng. Nó chảy mãi ... chảy mãi ...

Thời gian trôi qua, một ngày mỏi mệt, nó dừng lại và bất chợt nhìn lại phía sau. Nó kinh hãi nhận ra những nơi nó đi qua, cảnh vật thật hoang tàn,những cành cây ngọn cỏ yếu ớt van xin , những con người đau khổ vì mất nhà cửa , mất người thân nguyền rủa nó đã tạo ra lũ lụt...Để chạy trốn nỗi đau, nó đã vô tình gây ra biết bao nhiêu nỗi đau khác.

Nó lại lao đi, tránh xa, những cánh đồng, những nhà cửa ruộng vườn... nó khiếp sợ khi thoáng thấy bóng con người... con đường của nó ngày càng tối và hoang vắng...

Sông cứ chảy mãi như thế cho đến 1 ngày, nó buộc phải dừng lại bởi 1 con lạch nhỏ chắn ngang đường. Con lạch hỏi nó:

- Sông đi đâu mà vội vã thế?

-Tôi đang chạy trốn nỗi đau và sự hối hận

- Tại sao lại phải chạy trốn trong khi anh có thể vứt bỏ nó ?

- Làm gì có nơi nào đủ lớn để có thể chứa nổi nỗi đau trong lòng tôi được

Nói đoạn sông kể cho con lạch nghe câu chuyện của mình...

- Tôi biết có một chỗ đấy , nếu tin anh hãy đi theo tôi

Sông vốn không tin lời con lạch nhưng cũng ko thể cuốn phăng nó để tiếp tục đi nên đành nghe lời, nó hoà mình vào con lạch nhỏ, bất chợt... MẶN CHÁT! Sông lùi lại...

- Cái gì thế?

- Biển đấy, đây là nơi chứa mọi nỗi đau trên đời, anh cứ trút hết những nỗi đau của mình vào đó đi, nó chẳng thấm gì đâu vì biển rộng lắm....

...

CON SÔNG XƯA GIỜ ĐÃ RẤT ÊM ĐỀM, dẫu trong lòng vẫn chưa yên nỗi nhớ, mỗi khi thuỷ triều lên tôi lại nghe sông thì thầm hỏi nhỏ…

Gửi từ  Blog Người kể chuyện

Về tác giả Blog Người kể chuyện: “Dẫu luôn thua cuộc cũng ko bao giờ làm kẻ bỏ cuộc!"

 

Như hai câu chuyện chúng ta vừa nghe, nhiều khi để chạy trốn nỗi đau, ta đã vô tình gây ra biết bao nhiêu nỗi đau khác… Và có một câu nói rất nhiều bạn đọc trích lại để tâm sự với Blog Radio đó là đó là “Cách duy nhất để vượt lên nỗi đau không phải là chạy trốn mà là đối mặt với nỗi đau đó!”.  

  • Blog Radio thực hiện theo Blog Người kể chuyện

Hình ảnh: Deviantart.com

  • Cảm nhận và những điều muốn sẻ chia mời bạn gửi bài viết, đường link blog về địa chỉ blogviet@vasc.com.vn

 

TTKNY - - anhdimangcamuathu@yahoo.com.vn
Đêm, chẳng ngủ được vì nhớ một ai, để rồi bắt gặp câu chuyện tình yêu này! Cây buồn thương, tưởng mình yêu Mây đơn phương mà không biết rằng Mây cũng đớn đau nào kém khi chẳng thể nói lời yêu Cây vì Mây tự ti nghĩ mình tật nguyền. Để giữ cho Núi đứng vững, Sông lặng lẽ ra đi với nỗi đau cắn xé trong lòng. Sông dữ dội, gầm gào vì tưởng chẳng ai thấu và có thể hy sinh tình yêu, chịu đựng mất mát, trở nặng nỗi đau bằng mình. Sông tìm ra biển lớn để tìm sự bình yên nhưng có chắc Sông đã yên nỗi nhớ. Và anh, khi ra đi anh đã nghĩ vì em, vì anh hay vì những ai khác nữa? Lúc này đây em có khác gì Cây, chờ đời và chờ đợi, dù biết rằng chỉ là hi vọng mong manh. Anh là Sông ư - Ra đi để bình yên cho em? Hay anh là Mây – hy sinh vì không muốn em phải thiệt thòi? Nhưng anh ơi, có khi nào anh chợt nhìn lại để biết rằng vì chạy trốn nỗi đau của mình, anh đã vô tình để lại phía sau biết bao nhiêu nỗi đau khác hay không? Ngày, em sống bằng công việc, bằng trách nhiệm cuộc đời, bằng những câu khẩu hiệu khô khan cứng nhắc Đêm, trong cô đơn, em biết gọi tên ai khi trái tim em không thể ngủ yên.

KangTa - Thái Bình - hoangtungheo_tb_tb@yahoo.com
Có đôi khi chạy trốn nỗi đau dù cho mình có được giải thoát nhưng sự chạy trốn đó sẽ để lại những hậu quả cũng như những nỗi đau tột cùng mà người khác sẽ phải gánh chịu.Cảm ơn Blog Radio đã luôn tạo điều kiện cho những độc giả được thưởng thức những giá trị đích thực từ cuộc sống.Đúng như những lời bình luận của những độc giả sau khi nhận xét đã có rất nhiều ý kiến cho rằng :"Cách duy nhất để vượt lên nỗi đau không phải là chạy trốn mà là đối mặt với nỗi đau đó!”.

Mai Hoa - Hà Nội - maihoa.enet@yahoo.com.cn
Có lẽ ai cũng đã nghe baì hát "Tình cây và đất" rồi, bài hát rằng: Đất vắng cây đất ngừng hơi thở, cây thiếu đất cây sống sống với ai..." Cũng như chu yện tình của cây và đất mà tôi được nghe trong blogviet vậy. Tình cảm của mây dành cho cây cũng chỉ để gió mang đi, đất yêu cây và cây cũng cần đất mà. Rồi đám mây kia cũng trôi xa đi, cây héo gầy vì buồn nhớ mây nhưng mà bên cạnh cây giờ đây còn có đất. Đất yêu cây, đất ôm cây vào lòng, cùng cây trải qua cả mùa đông giá rét. Đất cho cây cảm giác được yêu thương, được che chở, sẻ chia... rồi cái gì phải đến đã đến - Một cuối đông cây nhận lời yêu đất, cả hai nguyện sẽ trọn đời sống bên nhau... dường như hạnh phúc đã tìm đến với cây dẫu muộn màng... Có một chàng trai đem long yêu một cô gái nhưng mà buồn thay, cô gái ấy lại yêu người con trai khác... Chàng ta đau khổ... RỒi ý nghĩ không tốt đẹp gì lại đến với anh: Anh bắt đầu yêu một người con gái khác, nói là yêu thực chất cũng chỉ để anh tìm quên cô gái kia mà thôi. Cuộc tình mới không bao lâu thì chấm dứt và anh đã bỏ người ta, rồi người thứ 2 cũng vậy... Tại sao anh làm thế? Tôi đau vì không có được tình yêu của người con gái ấy, tôi đau vì tình yêu kia lại không đến với tôi, tôi muốn họ nếm trải nỗi đau này.... Làm thế anh vô tình đã gây ra cho những người con gái yêu anh phải đau khổ. Để chạy trốn nỗi đau của anh mà anh đã gây ra bao nỗi đau khác? Làm như thế có đáng không, như thế anh sẽ bị người khác lên án và thù ghét thêm thôi... Anh hãy dám nhìn nhận vào đối mặt với nó, rồi khi anh nghĩ được rằng hạnh phúc của mình chính mà mong người mình yêu luôn hạnh phúc.

Mushroom - HN - Linhchi_39dk4@yahoo.com.vn
Nói thì dễ, còn làm thì luôn khó! Trong cuộc sống có phải ai cũng đủ dũng cảm để đối mặt với nỗi đau!!!

Mai - Hanu - thongoc_tb2000@yahoo.com
Cảm ơn bài viết rất hay và ý nghĩa của Blogger Người kể chuyện, Tôi cũng đã từng sống trong nỗi đau như thế, mặc dù đó không phải là nỗi đau về tình yêu như trong câu chuyện của bạn, nhưng tôi đã có thời gian vất vả để vượt qua nó, thế rồi giờ đây tôi laih phải đối mặt thêm 1 nỗi đau khác: Nỗi đau không thể vượt lên chính bản thân mình. Cảm giác lúc nào cũng kém cỏi khiến tôi như đang dần đánh mất mình.Tôi giận dỗi với cẩ những người tôi yêu và làm tổn thương họ
. Bây giờ bên cạnh tôi bạn bè gia đình vẫn luôn ủng hộ và đứng về phía tôi, đặc biệt là mẹ tôi, Cảm ơn mẹ nhiều lắm, và cảm ơn tất cả những ai luôn đứng bên cạnh tôi mỗi khi tôi vấp ngã....Cảm ơn Blogger thêm một lần nữa cho tôi hiểu thêm dược rằng: Đôi khi bạn phải bị ai đó làm tổn thưong, nói dối, ....để bạn nhận ra giá trị của niềm vui, sự yêu thương,,,va hãy đẻ cho trái tim mình lên tiếng nếu bạn yêu thương ai dó nhé....

Ly Trang - Ha Noi - ht_mailamuathu@yahoo.com
Cảm ơn blogger Người kể chuyện,. bài viết của bạn rất hay, tôi thực sự cảm động.

chip - Ha noi - thomassentrang83@yahoo.com
Cách tốt nhất là đối diện và nhìn thẳng, chiến đấu với nỗi đau. Thời gian và sự dũng cảm của bạn sẽ chiến thắng. Ống trời luôn mìm cười với bạn, You can win if you want

pham phuong thu - ha noi - phamphuongthu289@gmail.com
Nghe Blogradio mà em nhớ anh.Hình như chưa bao giờ em nhớ anh nhiều như lúc này.Nếu như có một lúc nào đó, trái tim em thắng nổi chính mình, thì em sẽ nói với anh rằng em nhớ anh nhiều lắm.Nhưng mà... em lại có quá nhiều lí trí.Và vì thế,em cứ để anh rời xa em... xa mãi mãi.Tạm biệt anh...tạm biệt thiên đường.

Ho ten: Lanina
Dia chi: HN
Email: lanina_nhim@yahoo.com.vn
Tieu de: Cay va may...
Noi dung: Cam on bai viet nay...!

Ho ten: Star
Dia chi: Hà Nội
Email: invi.love_netxinh@yahoo.com
Noi dung: Mình đã thay đổi, đúng là để chạy trốn nỗi đau, mình đã làm đau người khác ! Thật là đáng buồn, mình đã thay đổi, và không còn muốn tồn tại sự thủy chung trong trái tim mình nữa ! Khi 1 thứ được cho đi quá nhiều nó sẽ thành thừa, nhưng nó thừa với người này, lại là thiếu với người khác, có lẽ bản thân mình đã không nhận ra và vô tình đã làm ng khác đau, không có phương hướng và mệt mỏi, mình không biết phải làm gì, và không biết phải đối mặt với nỗi đau đó thể nào, 1 năm đã trôi qua, mình đã quên được ng đó, nhưng vô tình lại làm ng khác đau, mình là người xấu =))

Ho ten: tuan
Dia chi: hà đông
Email: hoangtutimbanthan@yahoo.com
Noi dung: Còn 1 lời cuối hãy nói đi em.Em ra đi ko nói 1 lời.Em ko nói gì để lại trong anh 1 cảm giác rất tuyệt vọng.Tôi yêu em,yêu con người em,yêu bản thân em.Tôi ko quan tâm tơi quá khứ của em.chẳng sao cả,cái gì cũng qua đi.Tình yêu của tôir dành cho em đó là sự lựa chọn con đường và tôi tôn trọng quyết định đó,vết thương sẽ lành nhưng lòng tự trọng của tôi luôn còn đó.mình chỉ là bạn thân.Ko phải cái gi mình muốn cũng được.Hạnh phúc là được yêu ,được ghét,được tôn trọng,có ước mơ,hi vọng và có 1 công việc để làm.Chúc mọi ng iu blog radio tìm được điều mà mình hi vọng.........

Ho ten: Thanh Thuỷ
Dia chi: paper moon
Email: nuocmuaxanh@gmail.com
Noi dung: Tôi đang nghe một bài hát thật buồn về tình yêu. Tôi đang cố trốn chạy tất cả.Tôi như cái cây khô héo kia ư? Hình như là không phải. Cây kia có đất che chở ấp ủ còn tôi ? Cuộc sống và con người mà tôi đã từng quen càng ngày càng xa lánh tôi. Có phải yêu cũng là một tội lỗi. Người ấy biết tôi yêu người và ngày càng xa lánh tôi, nhìn tôi với ánh mắt đầy thương xót.Tôi thấy buồn.Nước mắt không ngừng tuôn. Tôi muốn người ấy quên đi rằng tôi đã yêu người ấy.Tôi chỉ mong người ấy được thanh thản bình yên,không phải suy nghĩ về tôi nữa. Nhưng tôi chợt nhận ra rằng tôi sẽ mãi yêu người dù biết chẳng bao giờ có được tình yêu đó.Tôi sẽ yêu mãi thôi!!! Tôi phải làm gì để người ta được thanh thản đây???

Ho ten: datquang055
Dia chi: quangngai
Email: datquang055@yahoo.com
Tieu de: Thuyen va Bien
Noi dung: Doc blog nay, B nhan ra doi dieu thu vi. Tren doi nay, luon hien huu song hanh hanh phuc va nhung noi dau!

Ngọc Mai - Hà Nội - lemai12487@gmail.com

Nỗi đau... đã qua đi! Và tôi đã tìm được cái cảm giác bình yên cho tâm hồn mình. Phải biết đối mặt với nó thì tất cả sẽ qua đi. Tình yêu tan vỡ, đã có lúc tôi gục ngã, đau khổ rất nhiều, mang một cõi lòng bị tổn thương và tuyệt vọng. Tôi cứ nghĩ rồi đây sẽ không biết bắt đầu từ đâu cho cuộc sống của mình. Và... tôi không gượng ép cảm xúc của mình, cố quên để lại càng nhớ nhiều hơn nhưng khi nhớ, nhớ thật nhiều thì tôi lại thấy thanh thản. Rồi tất cả lại trở về với chính nó, tôi lại vững lòng trở lại và cho phép trái tim mình được yêu thương, rung động. Nhìn thẳng vào sự thật dù cho trái tim mình đau đớn, và điều tất yếu niềm vui sẽ quay trở lại... Bạn biết không và giờ đây tôi đang thấy mình hạnh phúc!!!

 

Bình - - athena_hut@yhoo.com

Rất lấy làm buồn cho bạn vì bạn đã có một tình yêu đẹp nhưng không đi xa hơn được . Mình nghĩ chuyện như vậy cũng xảy ra nhiều trong t/y của giới trẻ chúng mình bây giờ . Cảm ơn bạn đã bày tỏ , chúc bạn có một t/y mới và biết trân trọng nó :~) đọc bài này cho mình một cảm giác rất quen, cứ như là của mình vậy , mặc dù chưa trải qua chuyện như vậy

 

Trần Trọng Phong - - trantrongphong@gmail.com

Đọc truyện của bạn, tôi cũng thấy hình bóng của mình trong đó. Hiện nay, chúng tôi vẫn đang rất yêu nhau, nhưng tôi thấy, cái cách mà 2 bạn quen nhau rất giống câu chuyện của tôi. Đọc truyện của bạn, tự dưng, tôi thấy sợ. Tôi sợ rằng, một ngày nào đó, tôi lại giống như bạn, tôi sẽ hành động giống như bạn. Tôi chợt nhận ra rằng, mình cần phải xem xét lại bản thân. Cảm ơn bạn nhiều lắm đã cho tôi một câu chuyện, một bài học về tình yêu.

 

Trần thị thuỳ Trinh - Thái Nguyên - o0o_sayonara_bikawa_o0o@yahoo.com

Em không giữ cái gì không thuộc về mình vì có giữ cũng chẳng được. Còn nếu cái gì là của em thì dù có ai đó đã từng giữ dù có không còn vẹn nguyên và tươi mới thì em vẫn muốn lấy lại và nâng niu nó. Em đã từng nói, em " thà đau khổ khi yêu còn hơn đau khổ khi mất đi tình yêu đó". Còn anh?? Anh đã nói sẽ chẳng bao giờ dời xa sẽ mãi giữ chọn lờii hứa để giờ anh lại như đám mây kia, như con sông đó lẳng lặng dời bỏ người mình yêu giữ chọn nỗi đau ấy cho riêng mình. Nhưng anh có hiểu? ngọn núi kia,chiếc cây ấy nó cũng sẽ mang cảm giác như em bây giờ. Đau đớn, tuyệt vọng. Anh rời xa e chỉ bởi 1 lí do " ko the mang lại hạnh phúc "Em mặc nhiên công nhận đó là 1 lời chia tay dù em biêt trái tim em sẽ chẳng thể nào chấp nhận điều ấy. Em tự trách ông trời sao sinh ra khoảng cách? Sao lại để khoảng cách đó rơi vào đúng 2 ta??Anh ra đi chỉ bởi không muốn em khổ hay là còn 1 lí do nào khác? Sao anh không thử 1 lần cùng em vuột qua nỗi đau vuợt qua khoảng cách để 1 lần nữa lời hứa được lặp lại? Anh có hiểu chiếc cây đó cũng như em từng ngày từng ngày mỏi mòn chờ đợi. Anh là áng mây đó âm thầm chịu đựng hy sjnh vì em ư? anh ah. Sao anh ko hiểu em cũng muốn cùng anh chia sẻ nỗi cô đơn ấy bởi em biết Em sẽ không dễ dàng gì bỏ cuộc dẫu em luôn là người thua cuộc. Cảm ơn blog đã cho tôi thêm niềm tin để đi trên con đuờng tìm lại hp cho chính mình. Để tôi biết được dẫu có thất bại thì tôi vẫn phải đối mặt với nỗi đau đó để có thể vượt qua nỗi đau của chính bản thân mình.

 

tanga - hanoi - qingshihewu208@yahoo.com

Tôi rất thích câu chuyên mưa buồn, cảm ơn tác giả và blog radio. Tôi rất cảm phục tình yêu của Cây và Mây. Tôi cũng có chút gì đó giống Mây, thầm yêu một người con gái, và tôi cũng lặng lẽ yêu cô ấy theo cách của riêng tôi, quan tâm, hỏi han động viên, giúp đỡ cô ấy những việc dù là nhỏ nhặt nhất. Nhưng 2 tiếng yêu thương mãi mãi không cất thành lời, bởi tôi tự ti,,,,tự ti vì tôi không thể ở bên cô ấy , sẽ không thể chăm lo cho cô ấy như lúc này...1 năm nữa thôi tôi sẽ đi rất xa..trong 6 năm dài...Và cũng chính bởi vậy tôi không thể theo đuổi cô ấy, không thể đấu tranh cho ty của mình. Vì tôi biết cô ấy không phải là Cây, và cũng không muốn cô ấy là Cây.

 

Khac cuong - - Khaccuong78@yahoo.com.vn

Nghe hai câu chuyện này sao lòng mình nặng thế, Minh đã nghĩ thật nhiều, có phải mình đã sai khi để mất em như mây kia. để rồi hối hận khi nhân ra rằng Cây cân bên mây biết nhường nào. Nhưng cuộc sống là vậy hay chắt chiu những HP dù là nhỏ bé, để không phải hối tiếc và không phải chạy chốn những đau khổ mà minh đã gây ra.

,
Gửi cho bạn bè In tin này
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,