,
221
9082
Blog Radio
blogradio
/blogviet/blogradio/
1036795
Blog Radio 15: Ngày thứ 7 không em…
1
Article
7021
Blog Việt
blogviet
/blogviet/
,

Blog Radio 15: Ngày thứ 7 không em…

Cập nhật lúc 00:34, Thứ Bảy, 23/02/2008 (GMT+7)
,

(Blog Radio) - Các bạn nghe Blog Radio thân mến, trong chúng ta, bao nhiêu người mong đến ngày cuối tuần để được nghỉ ngơi, thư giãn và dành nhiều thời gian bên những người thân yêu của mình… Nhưng thứ 7 cũng khiến không ít người lại cảm thấy cô đơn, lạc lõng, đặc biệt là những người đang yêu mà vì một lý do nào đó không được ở bên người mình yêu…Và những nỗi cô đơn như thế được bạn đọc Lê Hoàng gọi là Nỗi cô đơn ngọt nào của Tình Yêu.

Mời quý độc giả lắng nghe những tâm sự của bạn Lê Hoàng gửi tới Blog Radio, những tâm sự cho một ngày thứ 7 không em…

Một điều đặc biệt trong chương trình Blog Radio số 15 hôm nay, đó là những tâm sự được thể hiện qua chính giọng đọc của bạn Lê Hoàng, chúng ta hãy cùng lắng nghe, cảm nhận và chia sẻ nhé!

Hình ảnh: Deviantart
Hình ảnh: Deviantart
Viết cho một ngày thứ 7 không có em

Từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây lặng lẽ trôi qua. Có bao giờ em ngồi một mình đếm giọt thời gian rơi và nhớ đến tôi như tôi đang nhớ em lúc này chăng? Thành phố đã lên đèn tự bao giờ, con đường Bạch Đằng thay cho mình một màu áo vàng phai nhạt, những ngọn đèn đường vươn dài ánh sáng trên dòng sông Hàn êm đềm rồi phản chiếu không gian tạo nên hai mặt âm dương khiến cho cảnh vật nơi đây trông thật hiền hòa và cũng có một cái gì đó đượm buồn. Có ai đó đã từng nói rằng: “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”.Có lẽ, không gian buồn nơi đây xuất phát từ tâm của tôi chứ không xuất phát từ vạn vật hữu tình xung quanh.Tôi đã vô cớ đem nỗi buồn của mình gửi vào không gian để rồi khi gửi tâm hồn qua ánh mắt đâu đâu tôi cũng thấy hình bóng em trên con đường kỉ niệm này…

Hôm nay là ngày cuối tuần, những cặp tình nhân đang tay trong tay hạnh phúc bên nhau. Họ trao cho nhau tình yêu và nỗi nhớ vào một ngày thứ 7 yêu thương và đâu đó một vài nụ hôn vội vã lướt nhanh mang theo sự nồng ấm của tình yêu quyện vào không gian hữu tình. Đó là những nụ hôn của lứa đôi hạnh phúc vì được ở bên nhau, trao cho nhau sự nồng ấm từ con tim đang yêu và được yêu…Tôi như lạc lõng giữa không gian quen thuộc, cảm giác như mình đã trở thành người thừa trên con đường này khi không có em sánh bước bên cạnh… Sực nhớ đến một bài thơ đã từng nghe được ở đâu đó, tôi ráp vội vào không gian hiện tại như để tìm lấy một chút gì đồng cảm:

Họ yêu nhau, họ thích chiều thứ 7
Hoàng hôn về họ lại dắt nhau đi
Tôi không yêu tôi ghét chiều thứ 7
Hoàng hôn về tôi lại thấy cô đơn…”

Uh! người ta yêu, người ta trao cho nhau chiều thứ 7 của lứa đôi hạnh phúc. Tôi cũng yêu nhưng tôi lại đang lang thang lẻ bước một mình. Em có nhớ tôi? Đôi lúc, trên con đường xuôi ngược, con tim tôi không ít lần loạn nhịp khi thoáng thấy dáng người quen thuộc. Có phải em? Câu hỏi còn chưa kịp trả lời thì như một phản xạ tự nhiên, tôi phóng như bay về phía hình bóng ấy để rồi trăm lần vạn lần thất vọng khi bắt kịp “bóng người dưng”. Tôi ngốc thật phải không em? Làm sao người đó là em được, em đã đi rồi, đi đến một phương trời xa lạ, rời xa thành phố nơi có tôi cùng những kỉ niệm luôn hướng về em. Chắc tại tôi vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật đấy thôi. Mà cũng có thể tại con đường và không gian nơi đây tạo cho tôi cái ảo giác rằng em vẫn còn đây”. À…à…cái này người ta vẫn hay gọi là “bệnh tương tư” đây mà…Gượng cười cho cái lí do mình vừa nghĩ ra và cũng gượng cười để tự an ủi mình rằng: “Chỉ tại tôi quá nhớ em thôi”.

Hình ảnh: Deviantart 

Phải! Tôi là kẻ cô đơn đang chới với trong kỉ niệm nhưng nỗi cô đơn của tôi không đồng điệu với nỗi cô đơn trong bài thơ vì nó là nỗi cô đơn của kẻ không yêu còn tôi… nỗi cô đơn của tôi là nỗi cô đơn của người đang yêu nhưng không có người yêu bên cạnh, là nỗi cô đơn của sự ganh tỵ khi trở thành người thừa trên con đường quen thuộc, là nỗi cô đơn của kẻ “không được là chính mình” khi một nữa yêu thương đã rời xa, là nỗi cô đơn của nỗi nhớ đong đầy và đó là… nỗi cô đơn ngọt ngào của tình yêu.

Con đường kỉ niệm vẫn nằm đó, hình bóng em vẫn đầy ấp không gian và nỗi nhớ trong tôi vẫn mãi dâng tràn nhưng sao giờ đây, con đường kỉ niệm trong tôi bỗng trở nên xa lạ quá. Uh, mà cũng đúng thôi, đường chẳng của riêng hai chúng mình nên khi vắng em đường đã “thay tên” mất rồi còn đâu. Có cảm giác như bước chân mình đang lạc lối, cảm giác như bước chân mình đã mệt mỏi, tôi quay trở lại quán nét quen thuộc như để vơi đi sự hụt hẫng và trống vắng trong lòng…

Hình ảnh: Deviantart
Hình ảnh: Deviantart

Bước vào quán, thằng bạn đang ngồi ở máy chủ mở nhạc. Nó bật chế độ random cho nhạc tự chọn bài và không biết là hữu duyên hay sự trùng hợp ngẫu nhiên mà nhạc lại nhảy bài “Thành phố buồn”… Bài nhạc vang lên với giai điệu buồn sâu lắng, là một lời tâm tình của kẻ đang yêu nhưng không có người yêu bên cạnh. Chắc tâm trạng của người nhạc sĩ ấy cũng giống như tôi khi viết bài nhạc này…

“Thành phố nào, nhớ không em nơi chúng mình tìm phút êm đềm.Thành phố nào vừa đi đã mỏi? Đường quanh co quyện gốc thông già…Thành phố buồn lắm tơ vương, cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn và con đường ngày xưa lá đổ giờ không em sỏi đá u buồn, giờ không em hoang vắng phố phường…”

Hay quá phải không em? Sâu sắc thật. Những thứ vô tri vô giác như cơn gió chiều, như đường phố, như sỏi đá, như lá vàng cũng biết buồn, biết thương, biết nhớ. Nhưng dù có gom hết những điều đó lại cũng không thể nào sánh bằng nỗi nhớ đang làm thổn thức con tim tôi đâu em… Đang mải mê trong điệu nhạc thì một khung chát hiện lên.Tôi đọc rồi ngẩn người nhìn về phía máy chủ. Không biết thằng bạn đang nghĩ gì mà lại lấy một câu trong bài nhạc gửi cho tôi:

- Đố mi: “Thành phố nào vừa đi đã mỏi?”

Tôi cười buồn rồi send câu trả lời cho nó :

- Thành phố vừa đi đã mỏi… "Thành phố buồn... Thành Phố Vắng Em"

Hình ảnh đại diện của tác giả bài viết
Hình ảnh đại diện của tác giả bài viết

Gửi từ Blog Lê Hoàng – Bài viết và thể hiện giọng đọc: Lê Hoàng

Về tác giả bài viết: Nghệ sỹ lang thang, người luôn mong muốn đem lại niềm vui cho mọi người...

Cảm nhận và những điều muốn chia sẻ, mời bạn gửi theo mẫu sau hoặc email về địa chỉ blogviet@vasc.com.vn

 

 

  Cảm nhận của bạn nghe Blog Radio: 

Ho ten: Phan Thị Thanh Thúy
Dia chi: 20 Nguyễn Hữu Huân
Email: maihoadaiduong@yahoo.vn
Noi dung: Sao anh giống xúc cảm cua em thế. Em từng hỏi liệu trên đời này có gen đau khổ ở những người con trai hay không vì em luôn thấy trong tình yêu khi xa nhau con gái luôn đau đớn và buồn hơn con trai. Từ khi quen anh ấy và lúc xa, em không còn tin vào đàn ông nữa. Anh Hoàng à, em đã đau khổ, lúc này cũng thế, sáng thứ 7, em đọc tâm sự của anh… Là nỗi buồn miên man tràn về trong em. Cảm ơn anh nhiều

Ho ten: Phan Thị Bích Thuận
Dia chi: Đà Nẵng
Email: bichthuat84@gmail.com
Tieu de: Cảm nhận về chiều thứ bảy không em
Noi dung: Có lẽ tôi cũng như bao bạn trẻ đang yêu khác, chúng ta ai cũng có những giây phút man mac buồn thậm chí là buồn da diết khi ở xa người yêu.

Ho ten: Nguyễn Anh Sơn
Dia chi: Học Viện hành chinh quốc gia ,77 Nguyễn Chí Thanh - Đống Đa - Hà Nội
Email: sonhanhchinh@yahoo.com
Noi dung: Bài viết thật cảm động; là nỗi bày tỏ lỗi lòng rất chân thành, làm cho người đọc như đi sâu dần vào nỗi nhớ của của người viết. Chúc tác giả của bài viết nhanh lấy lại sự cân bằng trong tình cảm của mình, và tìm được hành phúc trong tình yêu.

Ho ten: Lê Cảnh Trung
Dia chi: 206 Hoàng Diệu - Tp Đà Nẵng
Email: canhtrungkt@gmail.com
Tieu de: Hay thât
Noi dung: Bài viết hay thật. Thú thật mình cũng là người có tâm trạng như bạn. Vậy mà hồi giờ mình cứ nghỉ rằng mình là thằng dở hơi khi mang trong mình 1 tâm sự không giống ai hết. .Một nửa của mình hiện giờ cũng đang ở rất xa. Mình là người tỉnh lẻ đã may mắn được học cùng người ấy. Không biết số phận đã dung rủi thế nào mà mình xin được việc ở thành phố Sông Hàn này, còn người đó đã ra đi về một nơi rất xa. Đến bây giờ mình không thể nào gạt được hình ảnh người ấy rỏi tâm trí được, nhất là những ngày cuối tuần. Trong không gian đâu đâu mình cũng bắt gặp những kỹ niệm giữa chúng mình một thời. Qua đây mình cầu chúc cho các cặp đang yêu và sẽ yêu đừng gặp hoàn cảnh như mình.

Ho ten: Vu Thu Trang
Email: Mat_buon113@yahoo.com.vn
Tieu de: Chia sẻ cùng bạn
Noi dung: Lại một chiều thứ 7 cô đơn, vừa mở mạng ra tôi thấy bài viết của bạn… Sao giống tâm trạng tôi quá? Tôi đã nuốt lấy từng chữ, cảm nhận như được chia sẻ lòng mình. Cám ơn bạn!

Ho ten: Thanh Nga
Dia chi: TP Hue
Email: thanhnga1189@yahoo.com
Noi dung: Thật sự khi đọc bài viêt của bạn tôi như đang được đưng trong hoàn cảnh đó vậy.Tôi cũng sắp phải đi xa đi đến một thành phố khác, đất nước khác không có bóng dáng của anh ấy bên cạnh. Không biết anh có nghĩ như bạn không? Có chờ đợi được không hay những ngày thứ 7 cô đơn như vậy sẽ làm cho anh trở nên vô vọng và tìm niềm vui mới.Tôi rât sợ mỗi khi nghĩ đến nó…

Ho ten: Phan Van Can
Dia chi: TP  Hồ Chí Minh
Email: can.arc@gmail.com
Tieu de: Lời Tâm sự Đồng Cảm
Noi dung: Xin cảm ơn Blog Radio đã có bài viết "Ngày Thứ 7 không Em...". Thật sự có một sự trùng hợp thật bất ngờ, mình là người con của TP có dòng Sông Hàn, và đã không biết là bao nhiêu chiều thứ 7 mình không có em ở bên cạnh, mình chỉ biết là đến nay còn 1 tháng nữa là đầy 2 năm. Cứ mỗi lần đến chiều thứ bảy là mình sợ, sợ cảm giác cô đơn 1 mình, sợ phải đi ngoài đường nhìn những cặp tình nhân ôm nhau...thật buồn lắm, nhớ em nhiều lắm. Thời gian đầu khi xa em mình nhớ và... rất nhiều, đến bây giờ đã quen rồi, nhưng mà cứ đến chiều thứ 7 là mình không dám đi ra đường, chỉ ở nhà hay lên công ty để làm việc cho hết thời gian. Mình cũng được an ủi là sắp gặp lại em rồi, chỉ còn khoảng 20 ngày nữa thôi, đang hồi hộp lắm. Cám ơn Blog Radio…

Ho ten: Ngọc Hiệp
Email: gaconbietchoi
Noi dung: Nghe giọng đọc của anh thật tình cảm, có chút não nề nhưng nó đúng với tâm trạng của người đang yêu… Còn những người chưa có tình yêu như chúng tôi cũng buồn, nỗi buồn khác…

Ho ten: Hoàng Trọng Thái
Dia chi: Thái Bình
Email: hoangthai_mongmotvisao
Noi dung: Em rất hiểu và thông cảm cho nỗi buồn của anh! Có nhiều trường hợp như anh họ muốn được cùng người mình yêu đi trên những con đường nhớ thương của mình. Em mong annh sẽ gặp nhiều niềm vui trong cuộc sống và hạnh phúc trong tình yêu.

Ho ten: Trần Quốc Chinh
Dia chi: Thái Bình
Email: tranquocchinh20000@yahoo.com
Tieu de: Nỗi buồn cùng tâm trạng
Noi dung: Tôi rất cám ơn Blog Việt đã đăng bài viết này, ở đó tôi thấy có điều gì đó đồng điệu với nỗi buồn của riêng mình. Đã lâu tôi không cùng em lang thang trên những con phố dài, được cầm tay em vào những ngày cuối tuần… và rất nhiều việc khác thiếu vắng em. Mỗi ngày qua, mỗi buổi hoàng hôn về tôi mong được ngắm nhìn em, một tuần lại trôi qua, một tuần vắng em…

Ho ten: MoN
Dia chi: Hanoi
Email: staburst_lemon_44@yahoo.com
Noi dung: Em như thấy hình ảnh mình trong những dòng viết của anh, cảm ơn anh rất nhiều. Em dần sợ đến dịp cuối tuần, lại thấy mình thật cô đơn, có yêu đấy, rồi thì sao. Chúc anh sẽ gặp nhiều may mắn trong tình yêu và cuộc sống.

Ho ten: Trần Văn Nam
Dia chi: Cầu Giấy Hà Nội
Email: ducnam_07@yahoo.com.vn
Tieu de: cảm xúc lạ lùng
Noi dung: Đã lâu lắm mới có chút cảm hứng để viết ra những dòng suy tư của bản thân... Những ngày qua có biết bao điều mới đến và chính tôi cũng chẳng hiểu đó có phải là tôi đang nằm mơ? Cuộc sống như một món quà, mỗi ngày mới ta có một sự bất ngờ mới, đón nhận nó mà chính tôi không biết rằng mình có đáng được nhận nó hay không?

Một tuần trôi qua, những dòng tin nhắn cứ trôi mãi trên tay tôi. Nhắn tin cho em với tâm trạng khó hiểu... tự cười mình vì chẳng rõ điều gì xảy ra nữa... Em về quê, 1 tuần gần bên em quá cảm thấy không thể thiếu... để rồi khi em không còn ở bên... thấy trống vắng trong lòng. Chiều nay lạnh lắm, trời nổi gió, tôi ngồi đấy... những làn gió quét qua mang theo những chiếc lá khô héo mà cảm giác trong lòng tôi vỡ tan... không gian gì ảm đạm quá.... Ào ào như gió... vững chãi như núi.... tĩnh lặng như rừng cây... dữ dội như lửa...

Khi lặng thinh... bên cạnh như vô tình

Khi dữ dội.... xa xôi mà luôn nhung nhớ

Có đôi lúc trong tôi như hờ hững vô tâm....

Những lúc ấy... chắc cũng chẳng ai quan tâm đến sự tồn tại của tôi nữa....không còn ai ở bên cạnh... cảm thấy trong lòng hiu quạnh... nhưng nhẹ nhõm quá... vậy thì... HÃY ĐỂ TÔI CÔ ĐỘC....VÌ MÃI MÃI TÔI CHẲNG CÓ ĐƯỢC EM... Chỉ cần nhìn thấy em luôn vui cười và hạnh phúc là sức mạnh của tôi, là niềm tin cho tôi cảm thấy mình quên đi tất cả mệt mỏi hay muộn phiền.

Vậy thì....tôi sẽ luôn là một trái tim bên lề... để nhìn em hạnh phúc, để em không bao giờ phải bận tâm đến tôi, kẻ luôn yêu em say đắm...Yêu trong lặng câm. Dù có thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn luôn bên emgiúp em vững bước trên con đường mà em đã chọn....

Dia chi: 151 - Dư Hàng Kênh - Lê Chân - Hải Phòng
Email: quangdiem_hp@yahoo.com.vn
Tieu de: Anh vẫn mãi yêu em!
Noi dung: Cảm ưn bạn Hoàng, mình cũng có cùng cảm giác như bạn đấy. Cuối tuần không có người mình yêu bên cạnh, không được đi chơi cùng người mình yêu và trao cho nhau những tình cảm thật thơ mộng và lãng mạn. Xa người yêu, tình cảm thì rất nhiều và mãnh liệt nhưng lại không biết trao tình cảm ấy cho ai khi người yêu không bên cạnh mình. Chỉ một lần, hai lần và những lần có thể đếm được trên đầu ngón tay những ngày cuối tuần thì còn có thể chịu đựng nổi nỗi nhớ người yêu. Nhưng vẫn mãi chờ đợi và sống trong ảo tưởng thì thật buồn chán và không thể chịu đựng nổi mỗi khi nỗi nhớ tới. Không dám đi và không dám nhìn những đôi yêu nhau khác đi bên cạnh mình mà mình không được như vậy.

Thật buồn và nặng nề khi yêu nhau mà không được ở bên cạnh nhau. Có người nói rằng, khoảng cách và nỗi nhớ người mình yêu là một sự thử thách trong tình yêu, nhưng tình yêu của con người cũng thật lớn và mênh mông lắm, ai sẽ biết được khi người ta yêu nhau người ta bị héo mòn con tim và nỗi nhớ sẽ làm cho người ta không còn là được chính mình trong tình yêu nữa. Người ta sẽ làm thế nào để chịu đựng nổi những nỗi nhớ mỗi khi đêm về và những ngày cuối tuần mọi người được hưởng hạnh phúc bên nhau còn mình thì vẫn cứ yêu và nhớ nhung mãi thôi. Nhưng những bạn gái nào mà có người yêu như trong hoàn cảnh này thì hãy hiểu cho người yêu. Hãy dành thời gian cho anh ấy, dù là ngắn ngủi thôi. Và chiều thứ bảy cũng là thời gian đẹp nhất của một tuần của những đôi lứa yêu nhau. Hãy dành cho nhau những gì đẹp nhất và những gì lãng mạn nhất, chỉ có thể tình yêu mới luôn mới và sẽ mãi vẫn đẹp như lúc đầu.

Nhân tiện, mình cũng nhờ Blog Radio gửi tới người yêu của mình những lời nhắn của mình. "Em yêu! Anh rất yêu em và nhớ em vô cùng! Anh sẽ đợi những chiều thứ bảy và cả những ngày cuối tuần thơ mộng nữa anh sẽ dành tặng em những gì ngọt ngào lãng mạn nhất".

Ho ten: Nhật Hạ
Dia chi: www.my.opera.com/nhathablog’s
Email: nhathasin@yahoo.com
Noi dung: Cảm ơn anh, đã viết bài này...rất hay...rất tâm trạng...và em thấy mình trong đó! Có gì buồn thì liên lạc với em nhé! Lê Hoàng

Ho ten: Đỗ Thoa
Email: kucky_star_86bg@yahoo.com
Noi dung: Tâm rạng cua A luc nay cung jống như em vậy. E cung nhớ những chiều chúng e cùng nhau đi ăn những món ăn ven đường vì chíng e có cùng sở thích ăn những thứ như vậy. E nhớ, e nhớ vô cùng. Tất cả những con đường e đi qua nó đều gợi nhớ về A về những kỷ niệm ngot ngào mà chúng e đã có. A đã đi rồi nhưng chẳng biết bao giờ e mới có thể quên được A quên những kỷ niêm ấy.


Radio 17: Ngày thứ 7 ko em
Ho ten: tranghb
Dia chi: ladybuntynh
Email: kisslaxdy.babykute@yahoo.com
Noi dung: “Họ yêu nhau, họ thích chiều thứ 7 Hoàng hôn về họ lại dắt nhau đi Tôi không yêu tôi ghét chiều thứ 7 Hoàng hôn về tôi lại thấy cô đơn…” đã lâu lắm rồi em mới trở lại đọc blog radio, hôm nay bỗng ấn vào bài viết của anh,ko biết vô tình hay hữu ý, bài viết thật hay, em cảm giác chợt nhận ra mình cũng có cảm xúc giống như anh vậy, cũng cô đơn cũng chán khi hết tuần lại đến thứ 7 mà ko biết đi đâu về đâu, kám ơn anh đã cho em 1 không gjan yên tĩnh để nhìn lại mình, có gi` anh cho em làm quen nha!!

 

,
Gửi cho bạn bè In tin này
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,